"Ta tên Thập Nhị Nương, thế cô gọi là Thập Nhị Nương có được không?"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Cảm giác bị lôi từ địa ngục về thật không hay chút nào.
Liên Hề Vi ngồi trong quan tài ngọc, nhìn tứ đồ đệ Vi Hành người đầy máu me quỳ trước mặt mình.
"Đồ nhi biết sai rồi." Tứ đồ đệ từng là người nàng ký thác kỳ vọng, còn chưa kịp bước lên con đường nàng đã thiết kế sẵn cho hắn thì đã phải chết ngay trước mặt nàng, đúng là đời người vô thường.
Mùi máu tanh nồng trong không khí, trời đất rộng lớn nhưng nàng không còn chốn dung thân nữa rồi.
Nàng lảo đảo đi xuống Chướng Âm Sơn như cô hồn dã quỷ, không biết con đường phía trước ra sao, cứ bước đi vô định như thế mấy ngày trời, cuối cùng ngã gục ở một vùng hoang dã.
Nàng nằm đồng hoang, cơ thể không còn cảm giác, không còn sức lực, đến một ngón tay cũng không nhúc nhích nổi.
Nàng cũng không muốn động đậy nên cứ lẳng lặng nằm đó, ngửa đầu nhìn lên bầu trời đang từ màu xanh chuyển dần thành màu cam đỏ.
Đêm tối ở đồng hoang rất lạnh, gió thổi bay rơm rạ cũng thổi bay y phục trên người nàng.
Khi mở mắt ra lần nữa, nàng vẫn nằm nguyên chỗ cũ nhưng bên cạnh đã có thêm một người tự lúc nào chẳng hay.
"Ô, tỉnh rồi." Nữ tử xa lạ ngồi bên cạnh Liên Hề Vi cởi bỏ áo choàng, lộ ra gương mặt đầy vết sẹo.
Nếu người thường trông thấy gương mặt này chắc chắn sẽ sợ hết hồn nhưng Liên Hề Vi chẳng có phản ứng gì.
Nữ tử nọ ngồi khoanh chân cạnh Liên Hề Vi, tay nải đặt bên cạnh, một tay cầm tấm vải che mặt mới vén ra, một tay chống cằm nói với Liên Hề Vi.
"Ta vừa đi tới đây thì thấy cô nằm đây, còn tưởng là người chết cơ, ai dè vẫn còn thở.
Thật ra ta định mặc kệ cô nhưng nhìn thấy gương mặt cô, ôi mẹ ơi, trên đời có người đẹp thế này cơ á, xinh đẹp thế mà chết thì tiếc biết mấy? Cho nên ta ngồi đây chờ cô tỉnh lại."
"Ta ấy à, vốn dĩ đã xấu lại còn bị người ta quẹt cho mấy dao thành thử ra xấu càng thêm xấu, nên ta rất thích những người xinh đẹp.
Nè, có có phải tiên nữ ở trên trời không đó?"
"Cô gặp chuyện gì à? Ta thấy bộ dạng chán sống của cô thế này, là nhà tan cửa nát hay bị tình lang ruồng bỏ vậy?"
"Ta nói lâu thế sao cô không ừ hử tiếng nào vậy, mắt cũng không chớp lấy một cái, cô không nghe thấy hay là không nói được, hay là bị ngốc?"
Nữ tử tự hỏi tự nói một mình hồi lâu, sau đó quơ quơ tay ra trước mặt Liên Hề Vi.
"Ê, sao cô không quan tâm người ta vậy, nói gì đi chứ, ta cứ nói chuyện một mình thế này ngại lắm."
"Y phục của cô trông rất quý, chắc là tiểu thư con nhà giàu nhỉ? Thế chắc chắn cô có một chàng tình lang rồi, mà tình lang đó là thư sinh tài hoa.
Hai người yêu nhau nhưng gia đình cô không cho hai người cưới nhau, thế là cô và chàng thư sinh đó hẹn nhau bỏ trốn.
Cuối cùng hắn ta phụ lòng cô, cô bị bỏ rơi rồi…"
Nữ tử xa lạ tự biên tự diễn một màn kịch hấp dẫn, vẽ ra một câu chuyện tình yêu bị kịch giữa Liên Hề Vi với chàng tình lang kia.
Biên kịch xong đến cả nàng ấy cũng phải cảm thán xót xa.
Liên Hề Vi vẫn lặng thinh, chẳng hề để ý tới nàng ấy.
Nữ tử ngồi với Liên Hề Vi suốt cả buổi trưa, nói khan cổ họng mà chẳng nhận được chút hồi đáp nào, cuối cùng nàng ấy thu lại nụ cười tươi rói trên mặt, thở dài, "Thế mà cũng không có phản ứng gì, xem ra cô thương tâm quá độ rồi."
"Ta không phải đại phu, không chữa được tâm bệnh của cô, thôi đi, ta cũng không ở đây lãng phí thời gian với cô nữa, tạm biệt nhé tiên nữ." Nói xong, nàng ấy vác tay nải lên thong thả quay người bỏ đi.
Nhưng đi được một lúc, nàng ấy lại chống nạnh quay lại, "Thôi thôi thôi, tiên nữ cô thắng rồi, Thập Nhị Nương ta không chịu nổi cảnh mỹ nhân buồn thảm thế này đâu.
Cô cứ nằm đây thì không chết đói cũng bị dã thú cắn chết thôi, ta dẫn cô rời khỏi đây trước cái đã."
Nữ tử tự xưng là Thập Nhị Nương kéo Liên Hề Vi dậy, cõng nàng lên lê từng bước từng bước ra khỏi đồng hoang.
"Ai da, cô không phải tiên nữ hả, sao nặng vậy.
Trong truyện kể là những tiên nữ xinh đẹp đều nhẹ lắm cơ mà, cô nặng muốn chết luôn á." Nàng ấy vừa đi vừa càu nhàu.
Thập Nhị Nương lau mồ hôi, thở hổn hển nói: "Mệt chết bà đây rồi, thật ra ta không phải người tốt gì đâu, việc thiện ta làm trong năm nay chính là cứu cô đó."
Thập Nhị Nương có một gương mặt đáng sợ và một cái miệng không bao giờ chịu dừng lại.
Nàng ấy là người không có lòng kiên nhẫn, mấy lần định vứt Liên Hề Vi bên đường cho xong nhưng ca thán mấy câu cuối cùng vẫn cõng nàng tiếp tục lên đường.
Cứ thế, Thập Nhị Nương dẫn theo Liên Hề Vi giống như cái xác không hồn đi suốt ba ngày.
Trên đường ngang qua một trấn nhỏ, Thập Nhị Nương mua hai cái bánh bao, "Cô ăn không? Không ăn chứ gì? Bánh bao đó, còn là bánh bao thịt nha, mềm mềm, dễ ăn hơn lương khô nhiều, cô không ăn thật à?"
Nàng ấy cắn một miếng, nhìn Liên Hề Vi, nói: "Lạ thật, cô không ăn uống ba ngày rồi sao vẫn chưa đói chết vậy? Tổ tông ơi, cô không muốn nói chuyện thì thôi đi, tốt xấu gì cũng uống ngụm nước chứ, hả?"
Nàng ấy vặn nắp bình nước đưa cho Liên Hề Vi, Liên Hề Vi vẫn bất động, cũng không há miệng.
Thập Nhị Nương nhìn trời hét lên một tiếng bất lực, sau đó bóp cằm Liên Hề Vi ép nàng uống nước.
Lúc chuẩn bị đi ngủ, Thập Nhị Nương cảm thấy hành vi lúc sáng của mình thật khó hiểu, tự cười nhạo mình: "Ta ăn no rảnh quá hay gì?"
Nàng ấy nghĩ ngợi giây lát: "Qua đêm nay chúng ta đường ai nấy đi được không? Ta cõng cô ba ngày rồi, tình nghĩa cũng tận rồi, cô không muốn nói chuyện ta cũng chả có cách nào."
"Ta biết, một người không muốn nói chuyện thì cái gì cũng không muốn nghe." Thập Nhị Nương nói xong, im lặng ngẩn ngơ một lúc không biết đang nghĩ gì.
Nhưng chưa kịp đợi nàng ấy quyết tâm vứt bỏ Liên Hề Vi thì bọn họ đã xui xẻo gặp phải sơn phỉ.
Nếu như mọi khi chỉ có một mình Thập Nhị Nương, nàng ấy không sợ chuyện này, nàng ấy sống nghèo khổ mười ngày nửa tháng mới bấm bụng mua một cái bánh bao ăn, thời gian còn lại chỉ ăn lương khô, không có tiền ở khách điếm nên chỉ có thể ngủ ngoài đồng hoang.
Còn gương mặt này nữa, ai nhìn cũng hết muốn ăn cơm, nên dù là cướp tiền hay cướp sắc thì nàng ấy cũng không nằm trong diện được lựa chọn.
Nhưng lần này nàng ấy còn dẫn theo một tiên nữ, Thập Nhị Nương nhìn ánh mắt của bọn sơn phỉ, lòng thầm hô không ổn, định dùng thân mình che chắn cho Liên Hề Vi.
Mấy tên sơn phỉ chặn đường Thập Nhị Nương, giọng lưu manh nói: "Bỏ nữ nhân ngươi đang cõng xuống cho bọn này xem mặt."
Dựa theo tính cách của Thập Nhị Nương, hễ gặp những chuyện thế này nàng ấy chắc chắn sẽ không chút do dự vứt cái của nợ trên lưng xuống, bỏ chạy thục mạng, tự bảo vệ bản thân mới là điều quan trọng nhất.
Nhưng không biết vì sao, nàng ấy nhìn đôi mắt đang nhắm của Liên Hề Vi, không buông tay được.
Tóm lại người này cũng không muốn sống nữa, vứt nàng ta đi cũng chẳng làm sao.
Thập Nhị Nương thử thuyết phục mình như thế nhưng bàn tay không chịu nghe lời trái tim, cứ nắm lấy Liên Hề Vi không buông.
Mấy tên sơn phỉ nhìn nhau rồi ép tới gần.
Thập Nhị Nương cõng Liên Hề Vi lui lại, bất cẩn bước hụt chân, gương mặt của Liên Hề Vi trượt ra.
Bọn sơn phỉ sửng sốt, đến khi hoàn hồn lại thì ánh mắt đã khác rồi.
Tên đi đầu nhìn Liên Hề Vi không chớp mắt, nói với Thập Nhị Nương: "Bỏ nữ tử trên lưng ngươi lại, còn ngươi cút mau, đừng cản trở huynh đệ ta tìm lạc thú."
Sắc mặt Thập Nhị Nương khó coi vô cùng, không hề nhúc nhích.
"Không đi? Không đi cũng được, dù mặt xấu nhưng lôi vào trong rừng, tối thui cũng có nhìn rõ mặt đâu, vẫn vui vẻ như thường, huynh đệ thấy sao?" Mấy sơn phỉ thô lỗ bật cười ha ha, có tên còn giơ tay ra định kéo hai người.
Thập Nhị Nương nghiến răng, nghĩ thầm, ta hiếm khi làm chuyện tốt, có chết thì cũng phải chết trên lòng tốt của mình.
Nàng ấy cõng Liên Hề Vi, móc một cây chủy thủ trong tay nải ra, "Đừng có qua đây, bà đây không dễ ức hiếp vậy đâu, ngươi dám qua coi chừng bà đâm chết ngươi!"
"Ôi dào! Ngươi dám đâm ông đây?" Sơn phỉ mặt râu ria trừng mắt hung tợn, bước một bước lên, "Vậy để ta xem ai đâm chết ai, một ngón tay của ông cũng đủ đâm chết mịe ngươi!"
"Mịa nó!" Thập Nhị Nương nổi điên lên, vung chủy thủ về phía sơn phỉ.
Nàng ấy cũng có chút thân thủ nên nhất thời đại hán không thể đến gần nàng, nhưng suy cho cùng thế cô sức yếu, sau khi mấy sơn phỉ khác chạy đến giúp đỡ thì nàng ấy lập tức bị đánh hạ.
Một tên sơn phỉ kéo Liên Hề Vi từ trên lưng Thập Nhị Nương xuống, một tên suýt bị chủy thủ của Thập Nhị Nương chém trúng cánh tay thì kéo nàng ấy vào bụi