Vị khách áo choàng
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Tiên phường ở tu tiên giới là nơi tập trung của các tu sĩ.
Trong tiên phường có cửa tiệm làm ăn chân chính thì cũng có kẻ làm ăn không trong sáng.
Chung quy, thanh thiên bạch nhật luôn có những nơi ánh mặt trời không thể chiếu tới.
Chợ đen ở tiên phường chính là phần nằm trong bóng tối đó.
Những khu vực làm ăn chân chính đã bị các môn phái xung quanh chiếm lĩnh, còn lại khu vực chợ đen là địa bàn của vài vị đầu to mặt lớn.
Đây là quy tắc bất thành văn ở đây, phàm là tu sĩ có tí kinh nghiệm đều biết.
Hầu như tiên phường nào cũng tồn tại dạng chợ đen này.
Tiên phường gần Bạch Mã sơn trang có vài cái chợ đen, mà con đường tối đen như mực vị Thẩm Vô Cô tiểu công tử đi vào thuộc địa bàn của một người xưng là Hạt Tử (*).
Gã là nhân vật vừa chính vừa tà, nghe nói trước kia từng là đệ tử tiên sơn, sau này không biết học được thuật pháp quỷ dị từ đâu, bị trục xuất khỏi sư môn, lưu lạc tới nơi này.
(*) Hạt: mù
Hạt Tử này không thích gây chuyện cũng không thích người ta gây chuyện với mình.
Gã không giống mấy tên hàng xóm thích cướp bóc giành giật, gã không chủ động bắt con mồi nhưng nếu có kẻ đi vào địa bàn của gã thì tám chín phần phải chết dưới tay gã.
Thẩm Vô Cô tiểu công tử đi được một đoạn cuối cùng cũng nhận ra có điều bất thường.
Cậu ta phát hiện đường này đi mãi không hết, chân cậu ta mỏi nhừ rồi mà vẫn chưa thấy điểm cuối.
Cậu ta quay đầu nhìn xung quanh, đèn đóm bên đường tắt hết, phía trước phía sau đều là bóng tối.
Lá gan chó to bằng trời dám bỏ nhà ra đi của Thẩm thiếu gia cuối cùng cũng teo nhỏ lại, cậu ta chợt nhớ lại lời cảnh cáo "Lòng người hiểm ác, đâu đâu cũng có mấy con chó điên chực chờ cắn người" của tiểu sư thúc.
Thẩm Vô Cô rụt cổ lại, đứng im không nhúc nhích, mắt nhìn xung quanh.
Ngay lúc này, phía trước mặt cậu ta xuất hiện một ánh đèn.
Ánh sáng đỏ giống như phát ra từ đèn lồng đang chầm chậm tiến đến gần.
Bấy giờ, Thẩm Vô Cô mới nhận ra đó là một chiếc kiệu treo đèn lồng đỏ, hai người khiêng kiệu mặt không biểu cảm y như người giả, chân bước đi rất đồng bộ.
Thẩm Vô Cô đứng qua mép đường, không có ý định cầu cứu.
Nhưng chẳng đợi cậu ta lên tiếng, chủ nhân của chiếc kiệu đó lại rất thích giúp đỡ người khác.
"Tiểu công tử, ngươi đang muốn đi đâu đó? Ở đây không an toàn, chủ nhân nơi này không hoan nghênh người ngoài, một mình ngươi đi rất nguy hiểm.
Tiểu công tử có muốn theo ta rời đi không, đến nhà ta dừng chân nghỉ ngơi cũng được?" Giọng nói rất dịu dàng, còn mang ý mê hoặc.
Có trách thì trách cái mặt nhỏ bé của Thẩm Vô Cô lúc không nghịch ngợm trông rất giống thằng ngốc dễ lừa.
Cậu ta nghe xong, chỉ chỉ mặt mình, ra vẻ khó tin, "Nhìn ta dễ gạt lắm hả? Bình thường nói thế này toàn là mấy kẻ không có ý tốt, ngươi tưởng ta là con nít ba tuổi chắc?"
Người trong kiệu ồ lên, "Thế ngươi mấy tuổi?"
Thẩm Vô Cô: "Chín tuổi."
"Ôi chao, tuổi này cũng lớn quá nhỉ." Người trong kiệu thở dài, "Hiếm khi ta làm chuyện tốt giúp đỡ người khác, không ngờ còn bị hiểu lầm, thật đau lòng quá."
Hắn đổi giọng, "Ta đây không thích nhất là lòng tốt bị người ta xem thường, nên hôm nay ta phải đưa ngươi đi bằng được." Dứt lời, một dải dây đỏ bắn ra từ trong kiệu, cuốn Thẩm Vô Cô vào trong.
Thẩm Vô Cô không ngờ tên này mới nói vài câu đã hành hung bắt người nên không hề có phòng bị, chỉ kịp kêu á một tiếng rồi im bặt.
Chiếc kiệu treo đèn lồng đỏ được nâng lên, sau đó biến mất giữa con đường tối mịt.
Không lâu sau, người mặc áo choàng phong trần mệt mỏi kia đến nơi.
Con đường như biết nhìn mặt người, thấy nhóc con như Thẩm Vô Cô thì ngạo mạn phủ lấp bóng tối khắp nơi, khi thấy người áo choàng xuất hiện, bóng tối biến mất, hiện ra con đường hoang vắng mọc đầy cỏ.
Vị khách áo choàng giữ mũ áo, cả người tỏa ra khí tức vô hại, nói: "Làm phiền rồi, một vị tiểu bối của ta không cẩn thận đi nhằm vào nơi này, không biết có thể giao cậu ấy lại cho ta không?"
Một giọng nói khàn khàn vang lên giữa không trung.
Giọng nói rất khách sáo, nghe kỹ hơn còn có một chút e sợ, "Tiền bối lượng thứ, thằng bé không còn ở chỗ Hạt Tử nữa."
"Ồ?" Vị khách áo choàng đáp.
Trong ngữ khí của hắn không có vẻ gì là tức giận nhưng Hạt Tử không dám hiện thân đó lại sợ hãi đáp: "Yên Chi Lang vừa ghé qua mang thằng bé đi rồi."
Vị khách áo choàng thở dài, lẩm bẩm: "Khổ thân thằng bé." Sau đó hắn khẽ gật đầu với nơi phát ra âm thanh rồi biến mất ngay lập tức.
Về Thẩm Vô Cô tiểu công tử, cậu ta không biết có một vị khách áo choàng đang đi tìm mình, cậu ta bị đưa đến một tiểu lâu màu đỏ rất náo nhiệt, sau đó bị cái tên tự xưng là người tốt kia trói lại, thắt thành một cái nơ hồng rồi vứt lên đài hoa.
"Hàng tốt hiếm có nha, vị nào muốn ra giá thì nhanh nhanh lên!" Nam tử trang điểm đậm đứng bên đài hoa chính là Yên Chi Lang ngồi trong kiệu lúc nãy.
Hắn là phường lừa bán con nít nhờ vào giọng nói ôn nhu như nước của mình, lương tâm chẳng thấy bất an tí nào.
Dưới đài hoa là một dám yêu ma quỷ quái nhìn không rõ mặt mũi.
Thẩm tiểu công tử nhìn những ánh mắt thèm rỏ dãi bên dưới, cuối cùng cũng ý thức được việc mình đang là con heo chờ giết thịt.
Tiểu công tử nóng tính nhận ra mình bị người ta đem bán, nhất thời phẫn nộ, gào lên: "Bỏ ông nội đây xuống! Nếu không ông đánh chết cái đầu heo nhà ngươi!"
Yên Chi Lanh cười híp mí bước tới trước mặt cậu ta, bóp má cậu ta nói với những kẻ dưới đài: "Xem đây xem đây, hàng hôm nay hoạt bát chưa nè, thích loại này thì chớ bỏ lỡ nhé!" Nói xong còn chê chưa đủ, vén áo ra sờ mó cơ thể bé nhỏ của cậu ta, "Coi coi thịt thà non béo bở này, nô gia nhìn thôi mà cũng không cầm được lòng rồi này."
Dưới đài nháo nhào lên, sau đó bắt đầu có người báo giá.
Vị khách áo choàng đuổi theo Yên Chi Lang đến tiểu lâu đỏ.
Hắn không thông thạo đường xá nơi này nên mất chút thời gian, lúc đến cửa lâu, hai người chẳng ra nam chẳng ra nữ chặn hắn lại, "Công tử, hàng hôm nay bán hết rồi, ngày mai hãy đến."
Vị khách áo choàng không nói nhiều với bọn họ, nhanh nhẹn lướt qua hai người.
Đến khi chân hắn bước vào tiểu lâu, hai người kia đã biến thành hai bức tượng điêu khắc, đứng trước cửa bày ra tư thế đón khách.
Yên Chi Lang đang ngồi trong phòng