Lúc vị khách áo choàng đơn độc một mình, hắn không có yêu cầu gì quá cao.
Hắn không cần tìm nơi nghỉ ngơi, những lúc mệt thì ngồi nghỉ đâu đó một lát là được.
Tu sĩ có thể ăn gió uống sương, nếu bản thân không có hứng thú hắn cũng không tìm nơi uống rượu uống trà làm gì.
Ngày hay đêm đối với hắn không có gì khác biệt, thậm chí hắn còn thích đi đường trong đêm.
Nhưng, bây giờ có thêm một thằng nhóc phản nghịch yếu đuối, hắn phải làm một trưởng bối đáng tin cậy, ít nhất cũng phải tìm một nơi có mái để nghỉ chân trước kia màn đêm buông xuống.
Một căn viện nằm ở ngoại ô vắng vẻ, không biết được xây từ lúc nào, không thấy có người ở.
Vị khách áo choàng dọn dẹp sạch sẽ một căn phòng cho Thẩm Vô Cô tiểu công tử, sau đó nghe cậu ta thuật lại đầu đuôi câu chuyện bỏ nhà ra đi của mình.
"Vậy, lý do ngươi bỏ nhà ra đi là vì cha mẹ ngươi quyết định sinh thêm một đứa nữa?" Vị khách áo choàng cầm một nhánh cây gảy gảy đống lửa trước mặt, hỏi.
Thẩm Vô Cô tiểu công tử khoanh tay trước ngực hừ một tiếng, "Đúng vậy! Ta biết chắc chắn ngươi cũng muốn khuyên ta giống họ đúng không, nói cái gì mà đây là chuyện rất bình thường, con đừng có quấy phá vân vân."
Vị khách áo choàng thong thả nói: "Ta không muốn khuyên ngươi, chỉ tò mò ngươi suy nghĩ thế nào thôi."
Có lẽ do mọi người chỉ muốn giáo dục cậu ta mà chưa bao giờ muốn lắng nghe ý kiến của cậu ta, cho nên khi Thẩm Vô Cô nghe hắn nói vậy, hứng khởi liền sôi sục.
"Ngươi có biết tình yêu không?" Thằng bé nghiêm mặt hỏi.
Vị khách áo choàng: "...!À, đây là một vấn đề rất sâu sắc." Hắn đè đè mũ áo choàng.
Thẩm tiểu công tử phất tay, "Ngươi không hiểu cũng không sao, tóm lại theo ta thì chuyện này cũng giống như người lớn các ngươi yêu nhau vậy đó.
Chả nhẽ ngươi mong người yêu của ngươi chia sẻ tình yêu của nàng cho người khác? Chắc chắn là không rồi chứ gì.
Cha mẹ ta chỉ có một đứa con là ta nên họ chỉ thương mình ta là lẽ đương nhiên.
Ta đâu có mong mình có thêm một cặp cha mẹ nữa đâu, thế tại sao họ lại muốn sinh thêm một đứa con chứ? Thật là vô lý! Thật là bất công!"
Không biết Thẩm tiểu công tử lấy đâu ra lý lẽ kỳ quặc thế, còn nói như thể rất chính đáng.
Vị khách áo choàng bị thuyết phục, gật gù tán đồng: "Ừa, ngươi nói không sai."
Nghe khiển trách nhiều lần rồi, không ngờ ngay lúc này có một người qua đường tán thành với quan điểm của mình như thế, Thẩm tiểu công tử rất cảm động, địa vị của ân nhân cứu mạng lập tức tăng lên thành tri kỷ.
Cậu ta nhích lại gần vị khách áo choàng, tuyên bố: "Tóm lại là ta không chấp nhận chuyện cha mẹ thương một đứa con khác! Trước khi bọn họ thay đổi ý định thì ta không về đâu!"
Vị khách áo choàng nói: "Một một ngươi lang thang bên ngoài chắc chắn họ sẽ nghĩ cách tìm ngươi thôi."
Thẩm Vô Cô: "Đúng rồi, bọn họ không tự mình đến mà bảo tiểu sư thúc đến dẫn ta về đấy." Nói đến đây, Thẩm tiểu công tử nghiến răng nghiến lợi, "Lần này tới cả tiểu sư thúc cũng không đứng về phía ta! Thúc ấy cũng nói ta càn quấy, trước kia thúc ấy có vậy đâu, chắc chắn là thúc ấy cũng thương yêu cái đứa bé chưa thấy mặt mũi kia rồi!"
Nhìn mặt đứa bé đau khổ vì "người thân bạn bè đều bỏ rơi ta", vị khách áo choàng cười thầm trong lòng.
Tuy thằng bé đau lòng là thật nhưng theo như hắn thấy, chuyện phiền não vặt vãnh này chỉ giống như cá trong ao đang mơ về giấc mơ biển cả.
Rốt cuộc nỗi lo của một đứa bé chẳng qua đến từ việc có người khác giành giật tình thương của người nhà với mình mà thôi.
Thẩm tiểu công tử đau lòng xong mới nhớ ra một vấn đề hiện thực, cậu ta phải tìm đường đi cho mình, thế là cậu ta hỏi vị khách áo choàng, "Ta không muốn về, thế có thể đi theo ngươi không?"
Nói xong cậu ta còn vỗ ngực, "Yên tâm, nhà ta giàu lắm, chờ tới khi họ nghĩ thông rồi đến tìm ta, ta sẽ vòi bọn họ một khoản, vậy là lần sau ngươi có tiền ở khách điếm mà không cần ở trong căn nhà rách nát như này rồi."
Vị khách áo choàng mỉm cười, duỗi chân thẳng ra, tựa vào cây cột sau lưng, đổi sang tư thế thoải mái hơn, "Không phải ta không có tiền ở khách điếm, ta chỉ thích những nơi thế này thôi.
Cảm giác hoang vắng lạnh lẽo, tan nát lụi tàn, vật còn người mất này, ta rất thích."
Thẩm tiểu công tử nghe vậy, gương mặt hiện đầy vẻ "đáng thương cho người lớn, chết còn bày đặt sĩ diện, thôi ta không vạch trần sự nghèo khổ của ngươi", cảm thông nói: "Được thôi, ngươi thích là được."
Vị khách áo choàng mỉm cười, nghĩ thầm tính cách của thằng bé giống y như cha nó, khó ưa thật sự.
"Ngươi muốn theo ta cũng không phải không được, nhưng mà, ngươi không sợ ta là người xấu sao? Dễ dàng tin tưởng người khác như thế không tốt đâu." Vị khách áo choàng nói.
Thẩm tiểu công tử gãi gãi mũi, không vui nói, "Ta mới chín tuổi, ngươi không thể đòi hỏi một đứa bé chín tuổi nhìn thấu lòng người chứ.
Người lớn còn lắm khi mờ mắt không phân rõ người tốt kẻ ác nữa là huống chi ta.
Tóm lại ngươi cứu ta một lần, trước mắt có thể xem là người khá tốt.
Ngoài việc đi theo ngươi thì ta cũng không biết mình nên đi đâu nữa."
Nói huyên thuyên một hồi, cậu ta chợt thấy tò mò về vị khách áo choàng lười nhác tựa cột đối diện mình, "Sao ngươi không cởi áo choàng ra vậy?"
Vị khách áo choàng vén mũ áo choàng lên, lộ ra gương mặt rất đỗi bình thường.
Thẩm Vô Cô nghĩ thầm trong bụng, cái áo choàng của ân nhân cứu mạng còn có độ nhận biết cao hơn mặt hắn, chả trách hắn toàn chùm áo choàng.
"Khụ, ta vẫn chưa nói tên của mình nữa, ta tên Thẩm Vô Cô, còn ngươi? Ngươi tên gì?"
Một câu hỏi rất đơn giản nhưng vị khách áo choàng im lặng một lát.
Sau đó hắn như bừng tỉnh, cười cười, "Lâu lắm rồi không có ai hỏi tên ta…"
"Ta không có tên."
Thẩm Vô Cô nghi hoặc, "Không có tên, sao thế được, ai cũng có tên mà.
Nếu ngươi không tiện nói thì đặt bừa cái tên giả là được rồi.
Đừng tưởng ta là con nít mà muốn lấp liếm cho qua nhé."
Vị khách áo choàng lắc đầu, "Bây giờ ta thật sự không có tên.
Trước kia ta từng có một cái tên nhưng sau này, người ban cho ta cái tên đó đã thu hồi nó rồi, thế nên bây giờ ta không có tên nữa."
Thẩm Vô Cô vẫn không tin cho lắm, "Đặt tên thì là của ngươi rồi, có chuyện thu hồi được nữa hả? Có phải cho tiền ngươi đâu, không vui là muốn đòi lại."
Vị khách áo choàng: "Tất nhiên có thể thu hồi, đối với vật hữu hình, nếu không muốn mất đi thì chỉ cần buộc