Không dễ gì mới có một ngày được nghỉ ngơi, Tắc Tồn vứt hết chuyện lặt vặt của sơn chủ sang bên, nằm trên đài mây uống trà, hưởng thụ cảm giác thanh nhàn.
Ai dè chưa uống hết ấm trà, một đệ tử hớt hải chạy vào bẩm báo, nói Kim Ngọc tiểu sư thúc bị trọng thương quay về.
Tắc Tồn hết hồn, vội hỏi rõ tình hình nhưng tiểu đệ tử đó chẳng biết gì cả, Tắc Tồn đành phải hỏa tốc chạy tới chỗ ở của Kim Ngọc công tử.
Lúc mở cửa ra, thấy Kim Ngọc đang nằm trên giường, sắc mặt nhợt nhạt, đôi mắt vô thần, hơi thở yếu ớt.
Tắc Tồn xông vào đỡ y dậy, "Tiểu tử Kim Bảo nhà ngươi bị sao thế hả! Trước khi đi còn khỏe mạnh cơ mà! Phấn chấn lên cho ta! Đệ mà chết thì ta làm sao ăn nói với sư phụ đây hả nhóc con!"
Kim Ngọc: "Khụ khụ, sư huynh, đệ sắp chết rồi, huynh dịu dàng chút có được không." Nói xong, y phun ra một ngụm máu rồi nắm tay Tắc Tồn nói: "Sư huynh, đệ không còn sống được bao lâu nữa… Huynh nói thật cho đệ biết đi, sư phụ, có phải Thập Nhị Nương người không về được nữa rồi không?"
Thấy y thổ huyết, mặt Tắc Tồn biến sắc, móc ra viên linh đan ra đút cho y, "Đệ đừng nghĩ nhiều nữa, ta sẽ cứu đệ, đệ phải sống thật tốt, sớm muộn gì sư phụ cũng về trở về thôi!",Y vừa nói vừa kiểm tra thương thế cho Kim Ngọc, nhưng không kiểm thì thôi, đã kiểm thì phát hiện linh khí y đầy đủ, nội tức cũng ổn định, chả có vấn đề gì cả.
Kim Ngọc trưởng thành cũng ra gì và này nọ lắm nhưng thật ra là tiểu bá vương y như Thẩm Vô Cô, thỉnh thoảng lại ngứa da.
Ban nãy Tắc Tồn quá hoảng loạn, bây giờ xem kỹ lại mới biết mình bị lừa rồi.
Y sa sầm mặt, nghiến răng nghiến lợi quát:
"Kim! Bảo!"
Kim Ngọc đang thoi thóp hơi thở cuối cùng ngay lập tức bật dậy, chuồn ra ngoài cửa sổ.
Trước khi đi còn cười hi hi chỉ trỏ lên bàn: "Đệ có viết một lá thư gửi lại cho huynh đó, chuyện có liên quan tới an nguy sống chết của Tiểu Vô Cô, sư huynh đừng rượt theo đệ, đọc thư trước đi, đệ đi trước đâu!"
Tắc Tồn định đuổi theo đập cho y một trận nhưng nghe vậy thì hơi do dự.
Nhờ vài giây lưỡng lự của y mà tên tiểu tử Kim Ngọc kia đã chuồn mất tung mất tích rồi.
Tắc Tồn hầm hừ, quay người đi đến bên bàn, mở thư ra xem.
Đọc xong bức thư, Tắc Tồn nhíu mày, "Làm càn! Thằng nhóc Thẩm Vô Cô này bỏ nhà ra đi thì thôi đi còn nhận cha bừa bãi, kẻo bị người ta bán lúc nào không hay!"
Y cầm lá thư, nhìn cánh cửa sổ đang kêu kẽo cà kẽo kẹt, cảm thấy thật đau đầu.
Y đường đường là chàng công tử phóng khoáng, thế mà mấy năm qua bị hành xác thành bà mẹ già rồi.
Lúc trước thì lo cho Kim Bảo, cậu ta lớn rồi thì thêm một Thẩm Vô Cô xuất hiện.
Y cảm thấy mấy năm qua mình bị hai đứa này chọc tức đến mức sắp mọc tóc bạc rồi.
Tắc Tồn day trán, quay đi tìm Chiêu Nhạc sư muội.
Nói sao thì thằng bé đó cũng do nàng ấy đẻ ra mà, hỏi nàng ấy trước cái đã.
Mấy năm trước, Chiêu Nhạc và đan sư của Thiên Hoa Bách Thảo điện Thẩm Thanh Kha tổ chức hôn lễ, hai người lưỡng tình tương duyệt suốt nhiều năm rồi.
Tắc Tồn là sư huynh nên đứng ra chủ trì hôn sự cho bọn họ.
Thật ra y cũng chẳng ưa gì tên Thẩm Thanh Kha đó, nhưng hết cách rồi, y không lay chuyển được Chiêu Nhạc.
Quan hệ giữa sư huynh muội bọn họ lúc còn nhỏ không tệ chút nào, sau này vì chuyện của sư phụ mà Chiêu Nhạc căm hận mấy người sư huynh họ, mãi đến khi hai người cùng chưởng quản Doanh Châu tiên sơn thì mối quan hệ này mới hòa hoãn đi khá nhiều.
Hiện tại Chiêu Nhạc vẫn sống ở Doanh Châu, Thẩm Thanh Kha thường xuyên lui tới, thiếu điều muốn dọn cả căn nhà ở Thiên Hoa Bách Thảo điện qua luôn, bám dính Chiêu Nhạc như sam.
Vốn dĩ mỗi năm Chiêu Nhạc sẽ ra ngoài vân du rèn luyện, tìm kiếm tung tích sư phụ, bởi bọn họ đều không tin rằng sư phụ đã chết, người chỉ đang trốn ở một nơi nào đó họ không biết mà thôi.
Nhưng năm nay, Chiêu Nhạc mang thai nên không thể ra ngoài.
Vì không để nàng mang bụng bầu chạy lung tung bên ngoài, Thẩm Thanh Kha thiếu điều sắp quỳ xuống cầu xin nàng, Chiêu Nhạc đành phải ở lại Doanh Châu tịnh dưỡng.
Cũng chính vì chuyện nàng mang thai này mà thằng con trai đó của nàng mới bỏ nhà ra đi.
"Muội coi, còn không tìm con trai muội về nữa là nó đi theo tên nam nhân nào đó luôn đấy." Tắc Tồn đưa lá thư cho Chiêu Nhạc.
Chiêu Nhạc nhướn mày, mặt lạnh lùng chẳng tí gợn sóng.
Nàng đọc thư xong, nói: "Mặc kệ nó."
"Cái gì!" Tắc Tồn mới bưng chén trà lên thì nghe thế, không đồng tình đáp, "Thẩm Vô Cô mới chín tuổi, nó là con trai ruột của muội đó, sao muội bỏ mặc nó thế được?"
Chiêu Nhạc lấy làm lạ, "Muội bỏ mặc cái gì, ban nãy Kim Bảo có qua tìm muội rồi, nói đệ ấy sẽ đi trông chừng Vô Cô, đợi chúng nó chơi bời cho đã một khoảng thời gian rồi về cũng chẳng sao, tại sao phải bắt nó về bây giờ chứ? Huynh cũng biết cái tính của Vô Cô rồi đó, bây giờ huynh đi tìm nó càng được nước lấn tới thôi.
Còn Kim Bảo, đệ ấy không phải đứa nhóc ngày xưa nữa, có đệ ấy trông chừng Vô Cô, muội cũng yên tâm."
Tắc Tồn: "..." Tên tiểu tử Kim Bảo dám chơi khăm y!
Chiêu Nhạc phất tay, "Được rồi, huynh đừng quan tâm mấy chuyện này nữa, dạo gần đây mặt huynh có nếp nhăn rồi đó."
Tắc Tồn sờ sờ mặt, "Cái gì? Muội đừng có nói bậy, ta còn trẻ vậy, lấy đâu ra nếp nhăn hả!"
Hai người nói đùa mấy câu sau đó Tắc Tồn hỏi: "Muội mặc kệ thật ư?"
Chiêu Nhạc: "Mặc kệ."
Tắc Tồn nói, "Không được, hai đứa ngốc Kim Bảo và Vô Cô chẳng biết nhìn người gì cả, ta phải đích thân đi trông mới được, tránh để chúng nó bị lừa."
Chiêu Nhạc: "Sao huynh càng ngày càng thích bận tâm nhiều chuyện vậy."
Tắc Tồn thở dài, ta có thể không bận tâm sao? Trước kia có hai vị tài giỏi ở đây, chuyện cần bận tâm giao hết cho họ rồi, bây giờ hai người không còn ở đây nữa, y không gánh vác thì còn cách nào khác sao.
Bên kia, Kim Ngọc rảo một vòng Doanh Châu, chuẩn bị ít đồ đạc rồi men theo ký hiệu mình đã đánh dấu, đuổi theo