"Đồ nhi đưa sư phụ đi thực hiện lời hẹn"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Lời Liên Hề Vi vừa thốt ra, đến cả Chấp Đình cũng giật thót.
Yến Vân Ca chỉ nói vậy, không ngờ nàng sẽ đồng ý, nàng ta sững người sau đó bật cười, "Tốt, ngươi đã đồng ý thì chớ có hối hận đấy!"
Dù Chấp Đình biết sư phụ không bao giờ đồng ý chuyện ấy nhưng vẫn hơi thấp thỏm, kéo áo sư phụ: "Sư phụ chờ tí…"
"Đừng nói nữa." Liên Hề Vi bắt lấy tay đồ đệ, "Hôm nay sư đồ chúng ta có nạn cùng chia, muốn ngủ thì ngủ chung!"
Chấp Đình sửng sốt: "...!Hả?"
Yến Vân Ca: "Không ngờ ngươi là loại người này.
Nếu ngươi đã ra yêu cầu như thế, ta cũng không tiện từ chối.
Ba người thì ba người."
Yến Vân Ca cười rạng rỡ, dẫn hai sư đồ vào trong một lầu gác hoa lệ tinh tế.
Trong vườn hoa này, ngàn hoa đua sắc, đâu đâu cũng là cảnh đẹp tú lệ, cách trang trí trong lầu gác càng bộc lộ ra nét tao nhã và phóng khoáng.
Người sống ở nơi thế này thường người ta sẽ cho rằng là mỹ nhân huệ chất lan tâm, nhưng trên thực tế, chủ nhân Yến Vân Ca của nó khác xa mười tám ngàn dặm.
Yến Vân Ca này mang dáng vẻ nam tử, mặc y phục của nữ nhưng không có chút khí chất nữ tử nào.
Nhưng khi nàng ta giới thiệu khung cảnh xung quanh với hai sư đồ, có thể nhìn ra nàng ta đầy một bụng thơ văn.
Nếu không phải vì nàng ta có thói thích bắt người thì Liên Hề Vi vẫn rất vui lòng kết bạn với nàng ta.
"Màn đêm sắp buông xuống rồi, ngươi tỏ ra bình tĩnh như vậy làm ta cảm thấy nghi ngờ đó." Yến Vân Ca rót một ly rượu cho Liên Hề Vi.
Liên Hề Vi ôm kiếm ngồi trong đình, không chút do dự uống cạn ly rượu Yến Vân Ca đẩy tới.
Yến Vân Ca cười hài lòng, sau đó rót rượu cho Chấp Đình: "Tiểu đồ nhi cũng uống đi."
Chấp Đình đang giơ tay định nhận thì Liên Hề Vi cản lại, "Nó không uống rượu, để ta cho."
Yến Vân Ca lại rót thêm một ly cho nàng, "Đồ nhi ngươi không uống thật là đáng tiếc quá, ngươi có biết rượu này được ta ủ dụng tâm cỡ nào không, những nơi khác không có mà uống đâu.
Vả lại nguyên liệu dùng để ủ rượu đều thuộc loại đặc biệt chính tay ta pha chế đó, cũng rất hữu ích với người tu tiên như các ngươi."
Liên Hề Vi gật gật đầu, "Ừm, mùi vị không tệ thật."
Liên Hề Vi và Yến Vân Ca lưu phiên uống hết bình rượu, Liên Hề Vi lên tiếng trước: "Cũng trễ rồi, nên nghỉ ngơi thôi."
Yến Vân Ca: "Ái chà, sao ngươi còn nóng ruột hơn ta vậy, ta…"
Câu còn chưa nói hết, Yến Vân Ca cảm thấy cơ thể tê dại, không thể động đậy cũng không thể nói chuyện.
Liên Hề Vi đứng dậy, vác nàng ta đi vào phòng, sau đó đặt nàng ta lên giường, đắp kín chăn.
Tuy giường của Yến Vân Ca không to nhưng chen chúc ba người vẫn ổn.
Liên Hề Vi đẩy Yến Vân Ca vào trong cùng, lấy chăn chặn lại ở giữa, sau đó ngồi xuống giường, vỗ vỗ mép giường nói với Chấp Đình: "Qua đây ngồi đi, đêm nay sư đồ chúng ta ở đây ngủ với Yến Vân Ca một đêm."
Chấp Đình ngồi xuống giường, liếc Yến Vân Ca đang điên tiết mà không thể mở miệng, "Sư phụ, con thấy ý ngủ cùng của nàng ta không phải là ngủ như này."
Liên Hề Vi thẳng thắn đáp: "Nhưng ý của ta là ngủ như này."
Cách một tấm chăn, hai sư đồ tán gẫu với nhau, chịu đựng ánh mắt đầy công kích của Yến Vân Ca.
Sau nửa canh giờ, ánh mắt phẫn nộ của Yến Vân Ca dần biến thành nghi hoặc.
Liên Hề Vi ngoái đầu sang nhìn nét mặt nàng ta, hỏi: "Ngươi tò mò vì sao ta uống rượu mà không có khác lạ phải không?"
Yến Vân Ca: "..."
Liên Hề Vi bật cười, "Ngươi tưởng ta là ai, thứ rượu nhỏ nhoi như vậy mà cũng định làm đảo lộn ý thức của ta à."
Cứ thế, Yến Vân Ca nằm thẳng đơ trên giường suốt một đêm.
Đến sáng hôm sau, Liên Hề Vi giải huyệt cho nàng ta, "Được rồi, yêu cầu của ngươi ta đã hoàn thành, bây giờ tới lượt ngươi giao Cửu Chuyển Nhất Sinh hoa cho ta."
Yến Vân Ca hừ một tiếng, đỡ cổ bước xuống giường, "Ta đồng ý sẽ cho ngươi một trăm loài hoa, đợi đi."
Một lát sau, Yến Vân Ca mang một trăm loài hoa ra đặt trước mặt Liên Hề Vi.
Liên Hề Vi nhìn lướt qua, nói: "Không có Cửu Chuyển Nhất Sinh hoa."
Yến Vân Ca hừ lạnh, "Ta chỉ đồng ý cho ngươi một trăm loài hoa chứ nói cho ngươi Cửu Chuyển Nhất Sinh hoa hồi nào.
Ngươi chơi xỏ thì ta không được chơi lại à?"
Liên Hề Vi: "..."
Chấp Đình đằng hắng một tiếng, kéo kéo sư phụ, nhỏ giọng nói: "Sư phụ chớ giận, hay là để Chấp Đình thương lượng với Yến cô nương.
Con nghĩ cô nương ấy cũng là người nói lý lẽ, chỉ cần nói hợp tình hợp lẽ là được, cô nương ấy chắc chắn sẽ thấu hiểu mà đồng ý giúp chúng ta thôi."
Liên Hề Vi cảm thấy đồ đệ nghĩ quá đơn giản nhưng không tiện cự tuyệt hắn mãi nên đành đồng ý.
Chấp Đình thấy sư phụ gật đầu thì quay sang nói với Yến Vân Ca: "Yến cô nương, ta muốn nói chuyện riêng với cô, có thể dời bước đến thủy đình bên kia không?"
Liên Hề Vi nhìn đồ đệ và Yến Vân Ca đang nổi giận đùng đùng vào đình nói chuyện, đương ngẫm nghĩ có nên nghe xem bọn họ nói gì hay không, linh khí hội tụ trên tay rồi lại tan đi.
Thôi bỏ đi, nếu đồ đệ đã muốn nói chuyện riêng thì mặc kệ nó vậy, dù sao cũng có nàng ở đây trông coi, không xảy ra chuyện gì được.
Trong mắt Liên Hề Vi, Chấp Đình vô cùng lễ phép, luôn mỉm cười nói chuyện với Yến Vân Ca giống như đang thương lượng với nàng ta.
Nhưng đối với đương sự là Yến Vân Ca thì hoàn toàn chẳng phải thế.
Lúc đầu, Yến Vân Ca không có ấn tượng gì quá sâu sắc với Chấp Đình, chỉ cảm thấy hắn là một quân tử lễ độ, từ đầu tới cuối đều rất hiền lành, đặc biệt là khi ở trước mặt sư phụ, hắn là một đồ nhi ngoan hiền hiếu thảo.
Nhưng hiện tại, Yến Vân Ca nghe những lời hắn thốt ra mà nổi da gà.
Nàng ta cảm thấy ánh mắt nhìn chằm chằm mình của hắn như chiếc lồng giam đầy sát ý, cả người ngồi im cứng đơ.
Nàng ta vừa đổ mồ hôi lạnh vừa nghe người thanh niên bề ngoài tươi cười ôn hòa, lời nói lại hoàn toàn đối lập với biểu cảm.
"Sư phụ ta là người nói lý, người hết cách với ngươi là vì người không muốn làm ra chuyện trái với đạo nghĩa công bằng, cũng không thích miễn cưỡng người khác.
Nhưng ta thì không, để đạt được mục đích ta có thể không từ thủ đoạn.
Hiện tại sư phụ ta cần Cửu Chuyển Nhất Sinh hoa, nếu ngươi chịu đưa thì tốt, nếu ngươi không chịu, vậy thì để đạt được thứ mình muốn, ta không chắc mình sẽ làm ra chuyện gì đâu."
"Sau khi đến Vạn Hoa Thiên Kính này, ta nghe được rất nhiều lời đồn, hiểu được một số chuyện.
Quá khứ và tất cả những gì ngươi làm ta cũng đã đoán ra, nên ta biết