"Chỉ nguyện ước cho chúng sinh viên mãn, không vì ác niệm mà sinh bi kịch."
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
"Thật không dám giấu, vãn bối đến đây để tìm người, nhưng hướng đi mơ hồ không biết nên tìm từ đâu." Chấp Đình nói.
Đại sư nghe vậy, hỏi: "Ồ? Ngươi mất phương hướng rồi?"
Chấp Đình cười gượng nói: "Là nàng ấy mất phương hướng rồi."
Đại sư trầm ngâm một lát, nói: "Đã vậy, ngươi theo ta." Dứt lời, ông ta đi về hướng sương mù giăng kín.
Nếu như lúc trước, Chấp Đình tuyệt đối không bao giờ dễ dàng tin tưởng người khác ở một nơi nguy hiểm thế này, nhưng không biết là do khí tức thuần khiết trên người đại sư khiến người ta cảm thấy an tâm, hay vì trong lòng hắn có chút chờ mong, Chấp Đình không hề đắn đo, đi theo ông ấy vào mê vụ.
Đại sư bước đi chậm rãi phía trước, bước chân không nhanh nhưng chẳng hiểu sao chớp mắt đã đi mấy dặm, Chấp Đình nhanh chóng đuổi theo.
Không lâu sau, đại sư dừng lại, giơ tay ngăn Chấp Đình, "Đến đây dừng được rồi."
"Tại sao?" Chấp Đình vừa hỏi xong, bất chợt nhìn thấy một cảnh tượng làm hắn giật mình.
Gần đó có một vùng phật quang chiếu sáng, bên trong lồng sáng đó là một người, nàng như phát điên, vung tay múa kiếm liên tục.
Người đó nhếch nhác đến thế, không nhìn rõ diện mạo nhưng Chấp Đình nhìn thoáng qua một cái đã nhận ra nàng.
"Sư phụ." Chấp Đình chẳng thèm nghĩ ngợi, muốn bước đến gần xem xét tình hình sư phụ, nhưng mới đi được mấy bước đại sư nọ đã cản hắn lại.
Đại sư nói: "Trước đó ta cứu cô ấy từ tay đám yêu ma nuốt hồn, nhưng cô ấy đã rơi vào điên cuồng, thần trí hỗn loạn, hễ ai đến gần sẽ nhào đến tấn công.
Bây giờ ngươi qua đó nguy hiểm lắm."
"Đa tạ đại sư, nhưng dù ra sao, sư phụ động thủ với vãn bối cũng được, vãn bối không thể để người tiếp tục như vậy, vết thương của người cần chữa trị ngay." Chấp Đình đi thẳng về phía Liên Hề Vi.
Không ai hiểu Liên Hề Vi bằng Chấp Đình, hắn biết, nếu không ai ngăn cản sư phụ sẽ múa kiếm mãi cho đến hơi thở cuối cùng.
Vết thương trên người nàng trông rất kinh hồn bạt vía, mỗi chiêu thức trông như hàn ý bức người nhưng thật ra đã gần đến đường cùng, trễ thêm một chút nữa e là không còn cách nào vãn hồi.
Chấp Đình không màng khuyên ngăn, xông vào lồng sáng, hắn nghĩ thà chịu vài kiếm của sư phụ cũng phải chế trụ nàng bằng mọi cách, ai ngờ hắn vừa đến gần sư phụ, còn chưa kịp động thủ, bóng người điên cuồng đó bỗng khựng lại.
Trái tim Chấp Đình run lên, nghĩ rằng sư phụ không chịu nổi nữa, định đưa tay ra dìu nàng nhưng ngược lại bị bàn tay đầy máu của nàng tóm lấy.
Như có kỳ tích xảy ra, Liên Hề Vi tỉnh táo giây lát, có thể nàng không nhìn rõ người trước mắt nhưng hắn vừa đến gần, cảm giác và khí tức quen thuộc khiến nàng bất giác khựng lại.
Liên Hề Vi xem kiếm như sinh mạng, trên chiến trường càng chẳng bao giờ có chuyện buông kiếm, nhưng vào thời khắc hỗn độn này, nàng giao kiếm vào tay Chấp Đình theo bản năng.
Một tay Chấp Đình cầm lấy Hi Vi kiếm, một tay ôm sư phụ vừa ngã xuống, không có thời gian hồi tưởng lại cảm xúc trong lòng, hắn lập tức vận linh lực truyền vào đan phủ đã cạn khô của sư phụ.
Thu Hi Vi kiếm lại, Chấp Đình vừa truyền linh lực vừa kiểm tra thần thức của Liên Hề Vi.
Hắn phát hiện thiên phủ hỗn loạn của nàng gần như sắp sụp đổ, nhất thời ngạc nhiên, không hiểu sao lại đến nước này.
Nếu thần thức trong thiên phủ tan nát, sư phụ sẽ vĩnh viễn biến thành người điên điên khùng khùng, nhưng muốn chắp vá lại thần thức của sư phụ thì phải có người đưa thần thức của mình vào thiên phủ của sư phụ và người đó phải làm người thân thiết với nàng.
Lúc nãy sư phụ không bài xích hắn, vậy bây giờ người có thể cứu sư phụ chỉ có mình hắn mà thôi.
Nhưng… thuật phong linh của hắn không chỉ phong ấn ác niệm, đến cả thần thức của hắn cũng không thể rời khỏi cơ thể.
Nếu vậy, chẳng còn cách nào cứu sư phụ khỏi nguy hiểm nữa.
Chấp Đình không do dự quá lâu, tính mạng của sư phụ đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, hắn nói với đại sư đang đợi bên cạnh: "Làm phiền đại sư hộ pháp giúp vãn bối, ta phải giúp sư phụ ổn định thần thức." Sau đó tách ra một phần phong ấn trong đầu mình.
Khi xưa vất vả khổ cực nghiên cứu ra phong ấn này, bây giờ phong ấn bị phá, Chấp Đình biết không thể nào phong ấn lại lần nữa, song giờ phút này cũng chẳng còn quan tâm được nhiều như thế.
Phong ấn tách ra, cơ thể Chấp Đình run lên, cơn đau ập đến như đầu bị xé toang.
Chấp Đình nhịn đau, cẩn thận dẫn thần thức vào thiên phủ của sư phụ.
Đúng như hắn nghĩ, thiên phủ của nàng không bài xích hắn, thần thức gần sụp đổ cũng không tấn công hắn, hoàn toàn tin tưởng ở hắn.
Chấp Đình bất giác ôm sư phụ chặt hơn, sau đó định tâm giúp nàng ổn định thần thức.
Đây không phải chuyện đơn bản, thần thức ở trong thiên phủ của người khác cũng vô cùng khó khăn, cho dù sư phụ không công kích hắn nhưng vì thiên phủ của nàng quá hỗn loạn, một sợi thần thức của Chấp Đình rất dễ bị đẩy ra, hắn lại không thể đưa quá nhiều thần thức vào, như vậy sư phụ sẽ bị ảnh hưởng.
Chấp Đình chỉ đành luân phiên chuyển từng sợi vào, đến lần thứ ba sắc mặt hắn đã trắng bệch.
Đại sư bên cạnh thấy vậy, đành phải ra tay ngăn cản hắn.
"Cô ấy đã có chuyển biến tốt rồi, ngươi không thể tiếp tục dẫn thần thức vào nữa, dừng lại thôi." Đại sư nói: "Nếu muốn hồi phục hoàn toàn cần phải tìm một món, ở nơi sâu nhất trong vườn hoa tím này có một loại cỏ tên là Định Phong.
Cỏ này có thể tiêu trừ ảnh hưởng của gió quỷ, lấy lại thần trí tỉnh táo cho cô ấy, đợi khi nào tỉnh táo rồi thì thần thức cũng tự động phục hồi thôi."
Chấp Đình mở mắt ra, xem qua tình hình của sư phụ trước, thấy nàng có chuyển biến tốt thật mới khẽ thở phào, nói với đại sư: "Hóa ra đại sư trúng độc là vì muốn tìm cỏ Định Phong giúp sư phụ.
Chấp Đình vạn phần cảm kích ơn cứu mạng của đại sư.
Ơn này Chấp Đình nhất định sẽ báo đáp."
"Hổ thẹn, ta chưa tìm thấy cỏ Định Phong thì đã được ngươi cứu rồi." Đại sư cụp mắt, ngữ điệu ôn hòa, "Huống chi sư phụ ngươi rơi vào Vực Hãm Lạc cũng có chút liên quan tới ta."
Chấp Đình đặt sư phụ nằm ngay ngắn, còn mình ngồi xuống bên cạnh, nghe thế thì đáp: "Ồ? Không biết đại sư có thể giải đáp cho Chấp Đình chăng?"
Dứt lời, hắn lấy một chiếc đệm hương bồ từ trong túi vật dụng mang theo bên người ra, "Đại sư trúng kỳ độc rồi, ngồi xuống đã rồi nói."
"Chuyện này phải nói từ thân phận của ta."