“Đôi giày này bao nhiêu tiền? Còn mấy bộ quần áo này.
”Phong Khinh Tuyết không dám mua nhiều, cô chọn cho Phong Khinh Vân một đôi giày vải và một đôi giày bông, một bộ quần áo toàn thân, một chiếc áo bông nhỏ có hoa văn, một chiếc quần bông nhỏ có hoa trắng trên nền xanh lam, một chiếc áo ngắn màu xanh lục và quần dài màu lam gắn vào bên ngoài áo bông.
Quần áo đều là cũ, nhưng còn mới đến 60% 70%, sạch sẽ không chắp vá.
Phong Khinh Tuyết chưa bao giờ mang theo một đứa trẻ, vì vậy việc mua quần áo cho Phong Khinh Vân chỉ có thể nhìn mà chọn.
Người bán hàng trả lời: “Giày vải trẻ em ba mươi xu, giày bông bảy mươi xu.
Mấy món quần áo này tuy đã cũ, nhưng người bán có điều kiện tốt, đứa trẻ mới mặc chưa đến hai năm, không cần phiếu, đưa tôi mười hai tệ là được.
”Nhanh tay có, tay chậm không.
Ở thời đại thiếu thốn vật tư, rất nhiều đồ vật đều là cung không đủ cầu.
Phong Khinh Tuyết không cần nghĩ ngợi mà thanh toán tiền, cầm lấy quần áo và giày.
Sau đó, Phong Khinh Tuyết chọn cho mình một đôi giày vải có đế giày màu đen, tiêu hai tệ.
Suy nghĩ một chút, lại chi thêm hai tệ để mua cho Phong Khinh một chiếc áo ngắn màu trắng đã được giặt sạch và vá lại.
Không cần phiếu, cho dù là second-hand, giá cũng đắt chút.
Người bán hàng nói với cô lúc thu tiền.
Phong Khinh Tuyết chưa mua quần áo cho mình, tạm chấp nhận mặc quần áo cũ trước, chờ có điều kiện thì tự may quần áo, hoặc là lấy quần áo trong không gian phù hợp với thẩm mỹ của thời đại, sửa lại rồi mặc.
Mục đích chính cô vào thành phố là mua quần áo và giày cho Phong Khinh Vân.
Đứa trẻ nhỏ nhoi, trống rỗng khoác lên mình một chiếc áo bông cũ của người lớn, thật sự đáng thương.
Ngay cả khi cô không phải nguyên chủ Phong Khinh Tuyết, nhìn Phong Khinh Vân như vậy cô cũng cảm thấy chua xót.
Huống chi, có nhân thì có quả, cô mượn thân thể nguyên chủ trọng sinh, theo lý nên gánh vác trách nhiệm sinh thời của nguyên chủ.
Ra khỏi cửa hàng bách hoá, Phong Khinh Tuyết không có tâm trạng nhàn nhã dạo phố,