Ngồi trong phòng là bốn người trung niên nam nữ mang vẻ mặt rất khổ cực và trên quần áo vá víu những thăng trầm của cuộc đời, ba nam một nữ, dưới chân là một cái sọt, hai cái bao tải và hai túi vải nhỏ cũng vá víu dưới đất, bên trong đều xếp đầy đồ vật, dù chưa đầy nhưng túi đã căng phồng lên.
Ngoài ra, trên giường còn có hai cái mền cũ.
Khinh Vân ngồi trong vòng tay của người phụ nữ trung niên, vẻ mặt tươi cười ngồi ăn một cái bánh bông lan.
Bọn họ ngồi đối diện với cửa, người nhìn thấy Phong Khinh Tuyết đầu tiên là Khinh Vân, cô nhóc lập tức nhảy xuống: “Chị!”Theo tiếng gọi của Phong Khinh Vân, tất cả những người trong phòng đều nhìn Phong Khinh Tuyết.
Dưới chế độ ăn dần dần đi lên, cuối cùng chị em Phong Khinh Tuyết cũng có chút da thịt, trông giống người chứ không phải bộ xương nữa, Phong Khinh Tuyết âm thầm chăm sóc cẩn thận, lông mày đôi mắt thanh tú sáng sủa, bước đầu lộ ra vẻ đẹp của một người con gái.
“Tuyết!”Người phụ nữ trung niên gọi một tiếng, vô số mảnh vỡ hiện lên trong đầu Phong Khinh Tuyết, nhớ lại danh tính của những người này.
Cậu cả, cậu hai, cậu ba và dì của nguyên chủ.
Mẹ Phong là con gái nhà họ Vương, bà có bảy anh chị em, bốn anh trai và ba chị gái, trên bà có ba anh trai và một chị gái, dưới một em trai và một em gái, đều sống được đến khi thành gia lập thất, được tất cả mọi người hâm mộ.
Hôm nay chỉ có cậu tư và dì cả không đến.
Trong ấn tượng của Phong Khinh Tuyết, sự keo kiệt và hà khắc của hai người này không hề thua kém so với hai người anh trai của cô.
Tính tất cả cậu và dì cùng với cha mẹ vào trong, cậu tư và dì cả là những người có năng lực nhất.
Dì gả cho một gia đình cán bộ, sau khi nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa thành lập, dì đã tìm được một công việc nghiêm túc dưới sự giúp đỡ của gia đình chồng, cậu tư là công nhân bình thường làm ở một mỏ than trong thành phố, mỗi tháng ngoài tiền lương, còn có đãi ngộ lương thực được cung cấp khá cao.
“Cậu cả, cậu hai, cậu ba, dì út mọi người đến sao!” Phong Khinh Tuyết đặt cái giỏ xuống và vội vàng chào hỏi.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, những trưởng lão này đều là người rất tốt, chưa từng thiên vị con trai