Chờ dì nhỏ Vương nói xong, cậu cả Vương mới nói tiếp, giọng nói trầm thấp.“Tuyết, cậu không phải cái loại cậu hồ đồ đưa cháu gái vào miệng hổ, cậu cho rằng Lục Giang là người vô cùng ưu tú, ổn trọng và kiên định, khôn khéo và có năng lực, lại là quân nhân, khuyết điểm duy nhất chỉ có gia cảnh, hơn nữa với hoàn cảnh hiện tại của cháu, cậu muốn giới thiệu cậu ấy với cháu.”Phong Khinh Tuyết vội nói: “Cháu biết cậu cả sẽ không hại cháu.”Nếu thật sự muốn hại cô, sẽ không dốc hết sức thu thập nhiều thức ăn như vậy với anh chị em và gửi nó đến đây.Hơn nữa, đối với một người như Lục Giang, cho dù cô không đồng ý gặp mặt anh, nhất định cũng sẽ có người có con mắt sáng suốt, không thèm để ý thành phần gia đình anh, nhìn trúng anh, sau đó kết duyên vợ chồng với anh.Ở thời đại này, địa vị của quân nhân khá cao.Nghe Phong Khinh Tuyết nói vậy, cậu cả Vương nhẹ nhõm trong lòng, khóe miệng lộ ra một nụ cười.“Kỳ thật, Lục gia là một gia đình lương thiện, nhân hậu, không phải loại người khắt khe với tá điền.
Lúc trước chọn lựa thư đồng từ trong bọn trẻ tá điền, cậu đi theo Lục Chí Viễn đọc sách mười mấy năm, bắt đầu từ bảy tuổi, đến hai mươi tuổi thành thân, cũng không bị trút giận bao giờ, ngược lại cả nhà đều nhận được rất nhiều ân huệ từ Lục gia, các anh chị em khi kết hôn đều được Lục gia tặng quà hậu hĩnh, trong chiến loạn cũng không chịu thiệt thòi.
Hiện tại Lục gia bởi vì hoàn cảnh đất nước mà suy tàn, trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích, cậu không thể giống những người khác mà tránh xa bọn họ, cho nên cậu không muốn rời khỏi đại đội Vương Lâu, bởi vì cậu ở đó, mới có thể lén chăm sóc bọn họ, không để bọn họ chịu quá nhiều khinh nhục.”“Cậu cả có ân báo đáp, là người nhân nghĩa, đáng để con cháu học tập.” Phong Khinh Tuyết thật lòng ngưỡng mộ cậu cả Vương.Dưới tình huống như vậy, niệm tình cũ, tình trạng này có thể có bao nhiêu người làm được? Trên đời có bao nhiêu người sẽ đưa than ngày tuyết? Dệt hoa trên gấm nhiều, đưa than ngày tuyết ít, hầu hết mọi người đều thích vui sướng bỏ đá xuống giếng khi người khác gặp họa.Trong ánh mắt của cậu cả Vương tràn đầy vui mừng, “Cháu có thể nghĩ như vậy, thật sự rất tốt.
Kỳ thật, tuy rằng thời điểm Lục Giang tòng quân chỉ có mười sáu tuổi, nhưng đã tham gia rất nhiều trận chiến lớn nhỏ, mới vừa lập quốc hai năm đã là cán bộ lớn nhỏ, tiền đồ không cần phải nói, đáng tiếc sau khi lập quốc phân chia giai cấp, cha cậu ấy là địa chủ, gia