Phong Khinh Vân nói xong thì vui vẻ cảm khái: "May mắn là chị và các cậu đã mang lương thực ra ngoài rồi nên họ không cướp được, khoai lang và khoai tây trong hầm cũng không bị phát hiện.
"Phong Khinh Tuyết xoa đầu cô bé: "Nếu lần sau gặp phải chuyện như này, quan trọng nhất là phải bảo vệ bản thân, đồ đạc đều là phù du thôi.
"Trong nhà bị cướp là chuyện nhỏ, Phong Khinh Vân bị cướp mới là chuyện lớn.
Chuyện này cứ để đó, tạm thời cô sẽ chưa tính sổ với hai chị dâu.
An ủi Phong Khinh Vân một lúc, sau đó còn phải cho cô bé ăn, Phong Khinh Tuyết đưa em gái một cốc nước đường đỏ, cô còn đặc biệt lấy ra một ít táo đỏ cho cô bé làm đồ ăn vặt.
Mất máu nên cần phải bồi bổ.
Sau đó cô sắp xếp lại đồ đạc, cất áo khoác vào trong balo, Phong Khinh Tuyết rút một cái rìu từ trong balo, có thể dễ dàng nhìn ra tuổi của một con dao nhưng là rìu thì chưa chắc.
Cái rìu sắc vô cùng, lưỡi rìu lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Nặng, rất nặng, Phong Khinh Tuyết nhấc nó lên khá khó khăn.
"Chị, chị muốn làm gì đấy?""Chị sẽ mang đồ của nhà chúng ta về?"Phong Khinh Tuyết không dám để em gái ở nhà một mình nữa, cô vác cô bé lên rồi dùng dây buộc cô bé trên lưng, dạo này Phong Khinh Vân có béo lên nhưng nhìn qua vẫn chỉ như đứa trẻ tầm hai, ba tuổi, nặng chưa đến hai mươi cân.
Lưng cõng Phong Khinh Vân, tay vác theo rìu, Phong Khinh Tuyết trực tiếp đi đến Phong gia.
Hai anh em nhà họ Phong cùng sống trong một gian nhà tranh, giúp cô bớt phải tìm đến hai nhà.
Phong Khinh Lôi, Phong Khinh Vũ là tên của hai người họ.
Người xuất thân bần hàn như bố Phong mẹ Phong không thể đặt được cái tên văn nhã như vậy, nhiều người giống họ đặt tên con là Thiết Đản, Cẩu Đản, chỉ có cậu cả Vương mới đặt được cái tên dễ nghe như thế.
Tên hai anh em thì hay nhưng tính cách lại không ra gì.
Lúc chưa kết hôn, một người chất phác,