Phó Diễm hiện tại còn không biết được tình huống của Bạch Mặc Thần ra sao thì hôm nay khi Trương Vĩ vừa đến nhà, đã nói là khoa sản trên bệnh viện đều đã an bài tốt, chỉ chờ Vương Thục Mai đến kiểm tra. Cuối tuần này khi hắn đến lấy rượu, lúc đó sẽ để Vương Thục Mai đồng thời đi theo xe luôn cho tiện.
Phó Diễm ngoài miệng không nói gì, nhưng là trong lòng thực cảm kích Trương Vĩ chu đáo. Vì thế đưa cho Trương Vĩ một cái bình an phù cao cấp, có thể ngăn cản năm lần tai họa. Trương Vĩ tự nhiên cười không khép được miệng, hán còn đang lo nay mai đi đế đô, sẽ làm như thế nào để tuyên truyền cái này thì Phó Diễm đã đưa hắn.
Chính là ngay giây tiếp theo, hắn lại trợn mắt há hốc mồm.
"Ngươi nói gì? Chúng ta không bán bình an phù nữa? Vì sao?".
Trương Vĩ là thật sự không nỡ, lợi nhuận từ việc bán bình an phù quả thật không khác gì nhặt tiền trên mặt đất.
"Vẫn có thể bán! Nhưng là ngươi về sau không cần chủ động đẩy mạnh tiêu thụ, như vậy rất nhiều người sẽ để mắt. Ngươi cũng không thiếu tiền đến mức đó nha."
Phó Diễm liếc mắt xem thường hắn.
"Lại nói, đồ càng ít thì càng quý, cầu mà không được mới là tốt nhất. Hiểu hay không? Lại nói thêm, ngươi cho là cán bộ ủy ban đều là đồ bất tài sao? Cha ngươi đã đến được cái vị trí này, ngươi đừng vì một chút tiền chinh mà hại hắn..."
Phó Diễm chỉ điểm vài câu liền thôi, Trương Vĩ là một người thông minh sẽ tự hiểu.
"Hảo! Ta biết rồi. Về sau, vẫn là nên hoạt động bí mật hơn. Bằng không bị mấy tiểu tử ở ủy ban kia nhìn chăm chú, cũng thật phiền toái mà."
Trương Vĩ chỉ có thể nhịn đau mà vứt bỏ.
"Còn có, rượu này cũng là một cái đạo lý như thế, không nên tiếp tục mở rộng quy mô, danh tiếng quá lớn thì trong thôn cũng không tiện công đạo. Ngươi khống chế lượng tiêu thụ lại một chút."
"Ai! Cái này gọi là sự gì đây, haizzz!".
Trương Vĩ càng nghe càng ủ rũ.
"Ngươi đừng quá ủ rũ, ta tin sẽ luôn có thời điểm thích hợp cho ngươi đại triển hoành đồ bá nghiệp."
Phó Diễm bộ dạng giống như đại nhân, vỗ vai Trương Vĩ mà an ủi. Hắn dở khóc dở cười, nghĩ thầm, chính mình còn không bằng một cái tiểu cô nương. Nghe nói cuối tuần Trương Vĩ muốn đi theo xe, đồng thời trở về đế đô, Phó Diễm đột nhiên tâm động, có thể nhờ hắn hỏi thăm tình hình mấy căn tứ hợp viện một chút hay không nhỉ? Nhưng là nghĩ kĩ lại, hiện tại cho dù có thể lấy về thì thủ tục cũng không dễ làm, cho nên ngay lập tức bỏ qua cái ý tưởng này.
Một nhà Phó Đại Tráng thật sự đã đến lúc phải trở về quân khu, dự định là sau ba ngày nữa. Khoảng thời gian này, Phó Giải Phóng đùa rất vui vẻ, hắn đều có điểm luyến tiếc, không muốn đi. Ca ca, tỷ tỷ, muội muội, ai cũng đều tốt với hắn. Trở về nhà chỉ còn lại mỗi mình hắn, đi đánh nhau cũng không có người hỗ trợ. Bởi vì sự tình này, tiểu hài tử mấy ngày đều tỏ ra rầu rĩ không vui, vẫn là Phó Đại Dũng tự mình làm cho hắn một cái khóa Lỗ Ban, mới khiến cho hắn cao hứng trở lại.
Ngày hôm sau, Phó Bình Phục gấp gáp trở về ăn một bữa bữa cơm đoàn viên, sau đó còn kể lại việc mua phòng ở của hắn.
"Viện này là phòng ở của một lãnh đạo cũ trong công xã, bởi vì lão nhân ở nhà già yếu phải về báo hiếu cho nên mới bán đi. Ta đã đi xem qua, chỉ cách nhà Mạt Lỵ một cái ngõ nhỏ, sân cũng khá lớn, cùng với Lý gia không phân cao thấp, chính là giá cả cũng không cao, hắn nói chỉ cần một ngàn đồng. Ta xem sân kia thật sự thích hợp, ta đã đáp ứng. Đại ca, chờ ngày mai sau khi đưa nhị ca đi nhà ga, ngươi theo giúp ta xem lại lần nữa đi. Còn có Tiểu Hỏa, ngươi cũng đến nhìn giúp tiểu thúc. Người nọ có vẻ thực sốt ruột, muốn là ngày mai chúng ta xem xong lần cuối thì liền thanh toán tiền cho hắn."
Hiện tại Phó Bình Phục cũng có tiền, nói chuyện cũng đại khí.
"Hắn chưa nói sang tên như thế nào sao?".
Phó Đại Dũng lo lắng thủ tục sang tên phòng ở có vấn đề. Hiện giờ việc sở hữu phòng ở vẫn là phụ thuộc vào chính quyền địa phương, càng không có chuyện thoải mái mua bán, nhất là phòng ở của cán bộ công xã, cũng là loại thuộc quyền sở hữu tài sản cá nhân.
"Hắn nói ở trong công xã vẫn còn có chút quan hệ, chờ chúng ta giao dịch xong, liền đi chỗ quản lý hồ sơ, tìm người đem giấy tờ đổi thành tên của ta là được. Đúng rồi! Tiểu Hỏa! Thỏi vàng kia đổi được rồi sao?".
Sự tình đổi vàng Trương Vĩ cũng đã giúp nàng làm thỏa đáng, ngày đó khi Phó Diễm nói muốn đổi vàng thỏi sang tiền mặt, đối với chợ đen, Trương Vĩ tương đối quen thuộc, hắn liền vỗ ngực, nói sẽ nhất định làm thật tốt. Ngày hôm qua hắn liền đem tiền đổi được đưa hết cho Phó Diễm, lấy một trăm hai mươi sáu đồng làm phí giao dịch. Một thỏi vàng liền đổi được hai ngàn sáu trăm hai mươi đồng. Phó Bình Phục cầm tiền, rất vui vẻ,
xem ra không cần vay nợ cũng có thể mua phòng ở rồi.
Phó Đại Tráng cũng đổi một thỏi, cầm tiền liền giao hết cho Sư Mẫn quản lý. Bình thường có thể trợ cấp một chút sinh hoạt cho chiến hữu, Phó Đại Tráng hắn thường xuyên cho đồng đội của mình vay tiền để gửi về nhà, cho nên tiền lương tới tay cũng dư lại không nhiều.
Nhắc lại chuyện phòng ở, Phó Diễm vẫn cảm thấy có chỗ khác thường, tất có trá. Giá cả tiện nghi như vậy, khẳng định ít nhiều bên trong sẽ có chỗ thiếu hụt. Quả nhiên, ngày hôm sau khi tiến vào, Phó Diễm cũng cảm giác được không thích hợp.
Khi mới bước vào, Phó Diễm đánh giá diện tích nơi này tương đối lớn, nhưng quanh quẩn trong sân viện lại cảm giác có một loại không khí âm trầm quỷ dị. Nàng lại đi ra sân, nhìn quanh tường viện đi rồi một vòng, lúc này mới phát hiện ra chỗ kỳ quái.
Cái nhà này đã bị người ta thiết hạ một loại trận pháp, nếu trường kỳ trú ngụ bên trong, đối với thân thể chính là đả kích trí mạng. Phó Diễm nhìn vào sân sau, rồi tiến lại phía dưới tàng cây thì phát hiện điểm không thích hợp, di... dưới tàng cây hình như có chôn cái gì đó.
Quay vào phòng, Phó Diễm chính là hết chỗ nói rồi, chủ nhân nơi này rốt cuộc là đắc tội người nào, thế nhưng khiến người ta nhằm vào như vậy. Không sai biệt lắm, ở giữa nhà chính có treo một mặt kính bát quái âm dương, vốn dĩ mặt gương này có thể phòng ngừa tai hoạ tiến vào, trên phương diện phong thuỷ rất có tác dụng, nhưng là trong hoàn cảnh này thì lại hoàn toàn tương phản. Phối hợp với xui xẻo phù trong sân, cái này nếu không chết người mới là kỳ quái nha.
Phó Diễm từ trong chiêu thức ấy thấy được một cỗ khí tức quen thuộc. Sự tình lúc này giống hệt với chuyện của Lý Mạt Lỵ, hình như đều do một người làm ra. Trách không được vì sao căn phòng này có giá tiện nghi như vậy.
Phó Diễm lại nhìn về phía chủ nhân căn phòng, trên ấn đường hiện rõ sắc đen, cả người quanh quẩn âm khí, nếu như trên người hắn không có đạo đức kim quang, phỏng chừng hắn đã sớm chết từ năm ngoái. Phó Bình Phục nhìn đại chất nữ ở trong sân đi tới đi lui, nhưng lại không mở miệng nói lời nào, không khỏi có chút sốt ruột, viện này có gì không đúng sao? Hắn tò mò muốn hỏi, nhưng ngại có mặt chủ nhà ở đây, lại không có cách nào thốt ra miệng.
"Tiểu thúc! Vị này chính là chủ nhà phải không?".
Phó Diễm nhìn người kia, nghĩ thầm muốn hóa giải một kiếp này cho hắn. Dù sao trên người hắn cũng có đạo đức kim quang vây quanh, ắt hẳn không phải là người xấu. Ít nhất là tổ tiên thường hành thiện tích đức.
"Đúng vậy! Đây là Quý đại ca. Hắn chính là chủ nhà."
Phó Bình Phục hướng Phó Diễm cùng Phó Đại Dũng giới thiệu một chút.
"Quý tiên sinh! Thứ cho ta nói thẳng. Có phải hay không ngài thời gian gần đây thường bị mất ngủ, hơn nữa vận khí rất kém cỏi, làm gì cũng đều không được?".
"Ngươi... cái tiểu cô nương này làm sao mà biết?".
Chủ nhà Quý Hồng Sinh chấn động, hắn là kế toán trong công xã, sở dĩ hắn bán phòng ở này chủ yếu là do nửa năm qua, thân thể của mình thường xuyên không tốt, buổi tối thường xuyên mất ngủ không nói, ban ngày khi công tác còn hay phạm sai lầm. Vốn là hắn thật sự không hề nghi ngờ nguyên nhân do phòng ở, nhưng từ tháng trước khi hài tử bắt đầu nghỉ hè, hắn đưa hài tử về nhà cũ ngủ một đêm, tự nhiên thấy ngủ ngon, tinh thần cũng tốt hơn nhiều, nhưng là sau khi trở về, lại xuất hiện tình huống đồng dạng, tình huống của vợ hắn cũng giống y như vậy.
Thời điểm hắn hết đường xoay xở, đường ca hắn liền tìm đến, giới thiệu cho hắn một vị đại sư, để hắn ở trong phòng thi pháp, dán vài lá bùa, còn treo một mặt gương. Vào lúc ban đêm, hắn liền không mất ngủ nữa. Chính là ai biết, sáng ngày hôm sau, khi thức dậy, đầu óc càng mơ hồ, cảm giác không rõ ràng lắm. Xem ra, hắn cảm thấy phòng ở nhà mình có lẽ là không thể ở được, chỉ có thể bán đi, lần nữa trở về gần nhà cũ, tìm mua cái khác, cũng may nhà mới hắn định mua cách nhà cũ chỉ một đoạn, chính là ở huyện Quảng An cách vách, đi xe đạp cũng chỉ mất tầm mười phút. Chính là hắn còn đang phân vân, sợ bán đi sẽ ảnh hưởng đến người chủ tiếp theo, vì vậy liền đem giá cả hạ xuống rất thấp để xem có ai nguyện ý mua hay không.