Phó Diễm mở hai mắt, nhìn Trịnh Minh. Không nghĩ sẽ là như vậy.
"Đem ngày sinh tháng đẻ của ngươi viết ra đây."
Phó Diễm đẩy một cái bút cùng một tờ giấy đi qua. Trịnh Minh nhanh chóng viết ngày tháng năm sinh của mình. Nàng cầm lên xem, quả nhiên, là năm âm, tháng âm, bát tự toàn âm. Nhìn một lát, Phó Diễm bảo Trịnh Minh đi ra ngoài trước, nàng muốn vẽ mấy lá bùa, sau đó sẽ giao cho hắn.
Sự tình hôm nay, đã vượt ra ngoài dự kiến của Phó Diễm. Vừa rồi Phó Diễm dựa theo tuyến thời gian của Trịnh Minh mà thôi diễn, đã trực tiếp thấy được những sự tình sẽ phát sinh trên người hắn. Nếu hôm nay hắn không có tới tìm nàng, hoặc là nàng không xem qua cho hắn, như vậy cho dù hắn có bình an phù của nàng, cũng chỉ có thể cam đoan Trịnh Minh sẽ được chết toàn thây.
Phó Diễm thấy được tất cả có ba cái câu hồn trận trên con đường kia, người thường đi đến chỗ đó, chỉ có thể bị thương, mà riêng Trịnh Minh bát tự toàn âm như vậy, đến đó không khác gì dê vào miệng hổ, có trăm cái mạng cũng chạy không thoát.
Phó Diễm hạ thủ không ngừng, trực tiếp vẽ một mạch chín lá bùa. Vẽ xong nàng cảm giác thật mệt mỏi, nháy mắt liền toát ra mồ hôi đầy người. Phó Diễm mở cửa, Trịnh Minh ở trong sân đang gấp gáp đi đi lại lại xung quanh.
"Tiến vào đi! Nhị ca! Rót cho ta chén nước, lấy cho ta cả hộp diêm đến đây."
Phó Sâm đứng bên cạnh xem náo nhiệt trực tiếp bị bắt làm tráng đinh. Phó Diễm lấy một lá bùa vừa vẽ, trực tiếp đốt lên, hòa vào chén nước, sau đó bảo Trịnh Minh uống hết. Nhìn ánh mắt nghi hoặc của hắn, Phó Diễm kiên nhẫn giải thích.
"Đây là ẩn khí phù, ngươi uống xong sẽ có tác dụng che dấu bát tự của ngươi, thời gian hiệu lực là ba ngày."
Nói xong Phó Diễm lại cầm lấy ba lá bùa đã gập thành hình tam giác.
"Ba lá bùa này, ngươi phân biệt mang ở trên cổ và hai tay. Ngàn vạn lần không được tháo xuống. Nếu cảm nhận được lá bùa nào nhất thời nóng lên, ngươi ngay lập tức phải tháo ra, đồng thời hạ kính xe, từ phía tay trái, dùng sức ném văng ra. Có chuyện gì xảy ra cũng không được phép quay đầu, cứ thẳng phía trước mà đi, cho đến khi lá bùa này nóng lên, lá bùa này ngươi để trước ngực. Đến khi nó nóng lên, thì chứng tỏ tử kiếp của ngươi đã hóa giải. Ngươi có thể dừng xe nghỉ ngơi một hồi. Nhớ kỹ, thời điểm trở về, vẫn phải đi trên con đường đó. Vẫn phải nhìn thẳng, không được quay đầu, cứ thẳng phía trước mà đi."
Phó Diễm đem mấy lá bùa giao hết cho Trịnh Minh. Hắn trực tiếp dựa theo lời nàng nói mà đeo lên người. Xong xuôi, Trịnh Minh có chút nghĩ không ra, nếu mình xin đổi xe khác thì sao nhỉ? Phó Diễm dường như biết tâm tư của hắn, lên tiếng cảnh cáo.
"Một chuyến này ngươi vô luận như thế nào cũng đều phải đi, bằng không tử kiếp của ngươi nhất định sẽ ứng nghiệm, đến lúc đó thần tiên cũng không cứu được."
Trịnh Minh nháy mắt liền trịnh trọng đứng lên.
"Đêm nay ngươi đi chiếc xe này có phải không?".
Phó Diễm hỏi.
"Không phải, đây là xe công ty dùng để bổ sung thay thế khi có việc gấp."
"Hảo! Ba lá bùa này, ngươi dán ở chỗ này, nơi này, còn có nơi này. Nhất định chờ đến mười hai giờ mới được dán lên, cứ theo lời ta nói mà làm. Sau đó chờ khoảng năm phút đồng hồ, thì mới tiếp tục lên đường."
Phó Diễm đi đến phía trước xe, làm mẫu, nói rõ vị trí dán bùa cho Trịnh Minh. Đây là ba lá ẩn hình phù, có thể trực tiếp giúp Trịnh Minh cùng cả cái xe đều ẩn giấu đi. Còn có một lá bùa cuối cùng, Phó Diễm cẩn thận giao cho Trịnh Minh. Bên trên dùng chỉ hồng quấn quanh.
"Lá bùa này là quan trọng nhất, ngươi ngàn vạn lần phải nhớ lấy, nếu ngươi thuận lợi đến điểm đến. Vậy tử kiếp của ngươi đã giải, nhưng là có thể thuận lợi trở về hay không, mới là quan trọng. Kế tiếp mỗi một chữ, ngươi đều phải nghe rõ ràng. Nếu trên đường về, có nữ nhân muốn xin đi nhờ xe của ngươi, thì đừng có cự tuyệt, cứ để cho nàng lên xe, nếu trên đường nàng muốn xuống xe, không cần biết nàng lấy lý do gì, ngươi đều phải đáp ứng nàng, cho nàng đi xuống. Sau đó mặc niệm trong lòng, đếm đến một trăm, đem lá bùa này ném ra phía cuối xe, sau đó trực tiếp lái xe đi. Nhớ rõ, ngươi không được ngừng lại, trong khi ném ngươi cũng không được quay đầu nhìn. Không cần lo lắng động tĩnh phía sau, cho dù thiên lôi địa chấn cũng không được quay lại nhìn, rõ chưa?".
Phó Diễm vẻ mặt trịnh trọng, khiến Trịnh Minh nơm nớp lo sợ, tiếp nhận lá bùa cuối cùng kia.
"Ngươi hiện tại lặp lại một lần, những lời ta vừa nói."
Phó Diễm chăm chú nhìn Trịnh Minh, nàng không hy vọng xảy ra sai lầm, bằng không sẽ không đưa trương lôi phù này cho hắn. Trịnh Minh lập lại một lần, Phó Diễm gật gật đầu, chuẩn bị để hắn đi.
"Hảo! Chín lá bùa tổng cộng một ngàn đồng. Chờ ngươi bình an trở về, buổi sáng ngày thứ ba, trực tiếp đem tiền gói kỹ, đưa Chu Thu Lộ mang đến cho ta. Nếu ngươi không về được
thì ta tự nhiên coi như không phát sinh qua chuyện gì cả. Hai ta không cần gặp mặt. Nếu nàng hỏi, ngươi cứ nói là đồ vật ta nhờ mua trên thành phố."
Phó Diễm thực sự rất mệt, trực tiếp bảo Trịnh Minh rời đi. Trịnh Minh đi ra sân, Phó Diễm lại gọi Trương Vĩ đi vào. Nàng đưa cho hắn một bao lớn chưa bình an phù.
"Đây là số lượng ngươi yêu cầu, tiền thu được ngươi cứ giữ lấy. Sau đó trong vòng ba tháng tới không được đến nhà của ta. Thời điểm năm mới ta sẽ đi nhà ngươi chúc tết rồi tính toán sau. Nhớ kỹ, đừng tới nhà của ta. Coi như không biết ta. Không quản ai cầu ngươi, nói thê thảm cỡ nào, ngươi đều phải nói là đại sư chế tác bình an phù đã đi du lịch chưa về. Về phần rượu, ta sẽ nhờ Trịnh Minh mang đến cho ngươi."
Trương Vĩ nghe xong hết sức kinh ngạc, nhưng vẫn là dựa theo phân phó của nàng mà làm. Hắn tin tưởng Phó Diễm, nàng làm như vậy nhất định là có đạo lý riêng.
Phó Diễm nhất định phải làm cẩn thận như vậy, bởi nếu sự việc lần này thuận lợi mà nói. Người phía sau chắc chắn sẽ thấy được, nàng nhất định phải cam đoan an toàn của cả nhà trước.
Trịnh Minh cùng Trương Vĩ chào tạm biệt rồi cùng ra về, sau khi đưa Trương Vĩ đến cổng đại viện nhà hắn rồi, Trịnh Minh mới lái xe trở về chuẩn bị.
Trên đường hắn có gặp qua Nghê Khôn, Nghê Khôn còn thần thần bí bí hỏi hắn có cầu được bình an phù hay không.Trịnh Minh nhớ tới lời Phó Diễm nói, trực tiếp phủ định.
"Haiz! Không có thì không có vậy, ta phúc lớn mạng lớn, nói không chừng sẽ không có việc gì đâu!".
Trịnh Minh cười khổ, sau đó cùng Nghê Khôn nói thêm mấy câu rồi trở về ký túc xá nằm nghỉ. Mỗi buổi tối trước đi lên xe, hắn đều sẽ tranh thủ ngủ một hồi, vốn hắn cho là mình sẽ không ngủ được, nhưng không nghĩ tới, vừa nằm xuống liền ngủ được ngay.
Chờ đến mười một giờ, nghe báo thức Trịnh Minh tự động mở mắt. Vừa thấy thời gian đã tới, hắn liền đứng dậy đi chuẩn bị. Sờ mấy lá bùa trên người, Trịnh Minh tâm thần kiên định hơn rất nhiều.
Sau khi kiểm tra xe một lượt, liền xuất phát. Lần này Trịnh Minh chạy xe chính là ở đường bộ liên tỉnh, quãng đường đại khái đi mất một đêm, sở dĩ xí nghiệp vận tải thường chọn chạy đêm là do đường vắng, dễ đi hơn ban ngày.
Trịnh Minh giữ vững tinh thần, đi phía trước mở cửa ra. Đi đến chỗ tiếp nước, hắn nhìn đồng hồ trên tay một chút, đã gần đến mười hai giờ. Quay xe trực tiếp rẽ vào, lấy thêm nước, Trịnh Minh nhìn bốn bề vắng lặng, lấy bùa ra, đem dán lên xe.
Thần kỳ chính là, lá bùa vừa dán lên liền ẩn hình, Trịnh Minh nhìn trái nhìn phải đều không nhìn ra. Dán xong rồi tiếp tục lên xe mà đi, ước chừng hơn nửa tiếng, Trịnh Minh cảm thấy có chút nhàm chán, đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm giác lá bùa bên tay trái bắt đầu nóng lên, thậm chí là phỏng tay. Hắn liền lập tức tỉnh táo lại, thuận tay hạ kính xe xuống, đem lá bùa ném ra ngoài.
Ba giây sau chợt nghe đến bên ngoài như có tiếng nổ mạnh. Trịnh Minh hoảng hốt, không dám dừng lại, đạp chân ga, tiếp tục phóng về phía trước. Đi thêm chưa được nửa tiếng nữa, lá bùa bên tay phải cũng bắt đầu nóng lên. Trịnh Minh trực tiếp lặp lại động tác vừa rồi, nhưng là lần này không có thanh âm nổ mạnh, hắn cũng không dám quay lại nhìn.
Cứ hướng theo con đường phía trước tiếp tục đi, hắn không có chú ý tới, phía sau có một thân cây đột nhiên dấy lên ngọn lửa hừng hực, thẳng đến khi đem cây kia đốt thành bụi mới dừng lại.
Trịnh Minh một đêm đều không có ngừng lại chút nào, vẫn luôn tập trung, đi thẳng đến khi nhá nhem sáng. Hắn cảm thấy lá bùa trên cổ cũng bắt đầu nóng lên, hắn cơ hồ là theo bản năng liền hạ kính xe xuống ném đi. Thanh âm tiếng nổ lần này so với lần đầu tiên còn lớn hơn rất nhiều.
Dư chấn làm rung toàn bộ thân xe của hắn. Trịnh Minh gắt gao nắm chặt tay lái, tập trung tinh thần tối đa phóng đi. Vẫn luôn chạy đến tận lúc trời sáng rõ, thời điểm đi qua một cái chợ, bình an phù trước ngực hơi hơi nóng lên, khiến cả người Trịnh Minh đang tập trung cao độ hơi thả lỏng xuống. Lúc này hắn mới dừng xe, vào chợ ăn điểm tâm.