“Em Nhân, anh … có … có chuyện muốn nói.” - Trâu Khải ngập ngừng.“Chuyện là, anh bị điều xuống thôn này ròng rã cũng đã hai năm, ngày nào được về lại thành phố còn chưa biết chắc.
Anh sợ rằng có khi bọn mình phải cắm dùi tại mảnh đất này luôn ấy chứ.
Mà hai đứa mình thì đâu còn nhỏ, không thể cứ cô đơn như này mãi được.
Dù sao chúng ta vẫn cần người ở bên chăm nom những lúc ốm đau, chia sẻ những khó khăn vất vả.
Em thấy anh nói đúng không?”Thấy Trình Nhân không nói gì, Trâu Khải được đà nói tiếp.“Nhìn lại trong đội ngũ thanh niên trí thức, chỉ có hai đứa mình là cùng hộ khẩu Bắc Kinh.
Hơn nữa anh không muốn vì yên ổn mà cưới đại một cô gái trong thôn về làm vợ.
Rồi nếu có ngày được quay về thành, tụi mình cũng có thể đi cùng nhau, em sẽ không cần phải sống xa gia đình thêm lần nào nữa.
Em thử nghĩ xem, nếu em và anh phát triển mối quan hệ thêm một bước nữa, có phải là hợp tình hợp lý quá không?”Nói rồi, Trâu Khải muốn đưa tay nắm lấy tay nàng nhưng Trình Nhân đã nhanh một bước tránh thoát.Phải đứng nghe cái tên Trâu Khải ba hoa toàn những lời ớn lạnh khiến Trình Nhân khó chịu ra mặt, cô cau mày thụt lùi, né tránh sự đụng chạm.“Trâu Khải, không biết anh có hiểu lầm gì không nhưng quan hệ giữa tôi và anh chỉ đơn thuần là tình hữu nghị đồng chí.
Thế nên tốt hơn hết là dừng ở đây thôi, anh không cần phải nói thêm gì nữa, xin thứ lỗi nhưng tôi không đồng ý.”
“TẠI SAO? ANH CÓ GÌ KHÔNG TỐT? Ít nhiều gì anh cũng tốt nghiệp trường cấp ba Bắc Kinh, so với tên nông dân bần hèn anh có gì không bằng hắn?”“Anh nói vậy là có ý gì?? Cái gì mà nông dân bần hèn?”“Em đừng tưởng anh không biết, cái hôm cứu trâu chính mắt anh đã nhìn thấy em và thằng Hà Hưng Gia liếc mắt đưa tình!”Hà Hưng Gia không ngờ mình lại vô tình trở thành khán giả của màn tỏ tình cẩu huyết.
Đang loay hoay không biết có nên rời đi để lại không gian riêng cho đôi trẻ hay không, thì bất thình lình nghe thấy tên mình bị lôi vào trong cuộc.
Vì quá đỗi bất ngờ và bối rối Hà Hưng Gia sơ ý đạp phải nhành cây khô trên mặt đất gây ra tiếng động khá lớn.Nghe thấy tiếng *sột soạt*, hai người bên kia cũng quay ngoắt lại.
Trình Nhân không dám tin vào mắt mình khi thấy Hà Hưng Gia đứng chần dần ngay đó.
Vậy là những lời Trâu Khải đơm đặt về mối quan hệ giữa bọn họ đều đã bị anh nghe hết rồi sao?! Trình Nhân thẹn quá hoá giận, sắc mặt thoắt đỏ thoắt trắng.
Có trời mới biết lúc này đây cô chỉ muốn độn thổ luôn cho rồi.Đằng nào cũng đã lộ, Hà Hưng Gia đủng đỉnh bước ra, thản nhiên cười nói như không: “Ồ, đồng chí Trâu đấy à, có phải anh có hiểu lầm gì không?”Trâu Khải liếc tới liếc lui Hà Hưng Gia và Trình Nhân sau đó cười lạnh một tiếng: “Hiểu lầm? Tôi nhớ là chỉ hẹn mỗi Trình Nhân ra nói chuyện, còn anh thì trong bụi rậm thậm thà thậm thụt, vậy mà còn nói là hiểu lầm!”Hà Hưng Gia bên ngoài cứng đờ nhưng bên trong sóng cuộn dâng trào: Trời cao ngó xuống