Thấy Hà Hưng Gia đang dán mắt vào phòng truyền dịch, Lý Nhị Anh cũng tò mò nhìn theo.“ỦA, THẰNG NĂM!”Thấy sự xuất hiện của thằng con lâu ngày không gặp, Lý Nhị Anh bất ngờ la lớn khiến nguyên cái bệnh viện phải ngoái đầu lại nhìn, cả Hưng Nghiệp và cô gái bên cạnh cũng không ngoại lệ.Đánh chết Hà Hưng Nghiệp cũng không ngờ hắn sẽ giáp mặt người thân của mình trong hoàn cảnh này.“Mẹ, anh Tư, hai người … sao lại ở đây?”“Năm à, sao con lại ở bệnh viện, con không khoẻ hả? Có sao không con?” - Bà Lý rối rít chạy lại hỏi thăm, nắn tay nắn chân bóp mặt sờ mũi xem con trai mình có mệnh hệ gì không.
Sau một loạt thao tác, thấy thân thể vẫn lành lặn bình an vô sự, bà mới bình tĩnh lại thở hắt ra một hơi, vô tình liếc xuống thì thấy trên tay Hà Hưng Nghiệp đang cầm một bình truyền dịch, nhưng cái bình này không phải của nó, mà là của cô gái bên cạnh.“Không, con không bệnh, con đi chăm bạn thôi ạ.
Giới thiệu với mẹ đây là bạn gái con Thu Oánh Oánh, mấy ngày nay Oánh Oánh sốt cao nên phải nằm viện.” - Hưng Nghiệp vừa nói vừa hướng mắt sang cô gái bên cạnh.“Oánh Oánh, đây là mẹ và anh Tư của anh.”Thu Oánh Oánh dùng nửa con mắt quét một lượt từ trên xuống dưới ngoại hình của Lý Nhị Anh và Hà Hưng Gia, chẳng nói chẳng rằng hất mặt quay đi, đến một câu chào hỏi cũng không có.Thấy bạn gái không thèm đếm xỉa đến người nhà mình, Hà Hưng Nghiệp cảm thấy có chút xấu hổ, ngượng ngùng đổi chủ đề:“À đúng rồi, sao hôm nay mẹ và anh tư lại đến bệnh viện vậy?”Lý Nhị Anh nhanh nhảu đáp:“Chị dâu thứ của con vừa mới sinh, nên …”“Bác sĩ, tôi truyền dịch xong rồi.” Chưa kịp nói dứt câu, bà Lý đã bị Thu Oánh Oánh chặn họng.
Cô không cần biết Hưng Nghiệp đang làm gì, nói chuyện với ai, cứ thế đi thẳng một mạch đến phòng trực ban của bác sĩ để thay bình dịch mới.Bị ống dẫn truyền kéo đi nên Hà Hưng Nghiệp buộc phải cầm bình dịch chạy theo sau, anh cắm đầu cắm cổ đi sau lưng Thu Oánh Oánh như chó được dắt đi dạo, vừa đi vừa quay đầu lại khẩn trương nói: “Mẹ, lát nữa con đến thăm chị dâu sau nhé.”Khi cả hai đã rẽ vào phòng trực, không còn thấy bóng dáng nữa.
Lúc này Hà Hưng Gia mới cẩn thận lén nhìn sang Lý Nhị Anh, quan sát thái độ của mẹ mình.Bà Lý trầm mặc hồi lâu, lát sau mới khẽ cất giọng:“Tư, con mau về nhà đi, kẻo lát nữa trời tối đi đường nguy hiểm lắm.” Nói xong Lý Nhị Anh cúi đầu, chậm rãi lê bước về phòng bệnh của Tần Phán Đệ.Hà Hưng Gia chợt kéo tay bà lại: “Mẹ!”Lý Nhị Anh rầu rĩ ngẩng đầu nhìn Hà Hưng Gia, còn anh thì cợt nhả