Thấy mọi người đã rời đi, Tịch Nguyệt mới mon men mò qua sân để an ủi Trâu Khải đang dỗi hờn kia.“Trâu Khải, anh đừng giận Trình Nhân nữa.
Chắc là Trình Nhân sợ người trong thôn nghe anh nói nhà quê này nhà quê nọ họ lại tự ái nên mới nóng giận như vậy thôi.
Vả lại chúng ta đều là người thành phố, sau này chắc chắn sẽ được trở về thành.
Nhưng nếu cô ấy lấy người trong thôn thì làm sao mà quay về được nữa?”Ban đầu, Trâu Khải nghe Tịch Nguyệt cứ lải nhải bên tai thì có hơi bực mình.
Song sau khi nghe cô ta nhắc đến việc quay lại thành phố thì giống như đang nói trúng tim đen hắn vậy.
Chẳng phải kế hoạch từ đầu của hắn là tìm đến Trình Nhân để cả hai dắt tay nhau cùng trở về hay sao.“Hứ! Ai thèm giận, kệ cô ta tự làm tự chịu.
Tôi đã có ý tốt nhắc nhở, cô ta không biết ơn thì thôi mà còn thái độ lồi lõm.
Chọn tới chọn lui rốt cục chọn trúng thằng nhà quê, thằng Hà Hưng Gia đó có gì tốt?! Ừ để rồi xem, thể nào hai đứa nó cũng cạp đất mà ăn.”Trong câu chuyện của mình ai cũng đều là nạn nhân, từ đầu đến giờ Trâu Khải tuyệt nhiên không đề cập đến việc hắn đã tỏ tình thất bại.
Nhưng khi nghe hắn nhắc đến Hà Hưng Gia với giọng điệu cay cú, Tịch Nguyệt cũng ngờ ngợ đoán được phần nào.“Đúng rồi, Hà Hưng Gia đó tính tình lười nhác, kẻ hay kiếm cớ trốn việc như hắn thì kiếm được bao nhiêu công điểm, đến nuôi bản thân cũng không xong thì đòi nuôi ai.
Không hiểu Trình Nhân đang nghĩ gì, tôi cảm thấy cô ấy có hơi mù quáng.”Không ngờ Tịch Nguyệt cũng có suy nghĩ giống mình, Trâu Khải cảm thấy như tìm được tri âm, tinh thần phấn chấn lên hẳn.
Suốt cả thời gian đó, Trâu Khải đã cùng Tịch Nguyệt ngồi bó gối khoanh tròn nói xấu Hà Hưng Gia một trận cho đã cái nư.Sau mấy tiếng đồng hồ thấy cũng hơi mỏi miệng, cả hai đành tạm biệt nhau trở về phòng, hẹn mai gặp nói tiếp.
Nhóm thanh niên tri thức nữ có hai phòng, một là của Trình Nhân và Phan Hiểu Hiểu, hai là phòng của Tịch Nguyệt và Chu Hồng.Khi cô bước vào phòng, vẫn là Chu Hồng đang ngồi đọc sách nhưng không biết có chữ nào bay được vào đầu hay không?Lúc này, Tịch Nguyệt đi tới ngồi xuống ngay mép giường, vơ đại một quyển sách, lật ra một vài trang rồi thản nhiên nói: “Biết gì không, lúc nãy đi ngang qua nhà bếp thấy Trình Nhân đang loay hoay xử lý hai con cá.
Con gái thấy máu là sợ nên cô ấy không dám ra tay, cuối cùng cũng phải nhờ đến Trần Dương làm hộ.”“Xoẹt”Trong phòng vang lên tiếng xé giấy, nhưng Tịch Nguyệt vẫn làm bộ không nghe thấy, tỉnh bơ nói tiếp:“Nhưng Trâu Khải nói bạn trai của Trình Nhân là Hà Hưng Gia mà nhỉ, hai con cá kia cũng là của hắn.
Haiz, không biết có phải thật không.
Nghe kể trước kia có vài người cũng từng tặng quà cho cô ấy nhưng cô ấy không nhận, hôm nay lại nhận hai con cá đó, cô nói xem có phải hơi bất thường không?”Tịch Nguyệt bắt đầu giở trò mánh mung: “Nếu thật sự Trình Nhân tìm được bạn trai trong thôn, tôi đây cũng vui lây vài phần.
Chẳng phải Trình