Nhìn thấy người tình thân thương từ xa, Hà Hưng Gia vẫy tay gọi:“ Đồng chí Trình Nhân, tôi có chuyện muốn nói với em.”Hà Hưng Gia xưng hô như vậy làm Trình Nhân ngại quá trời quá đất, e thẹn đi về hướng của anh.“Hôm nay anh phải tiếp tục lên huyện học thú y, nghĩ ít nhiều gì cũng phải sang chào em một tiếng, em không ngại chứ?” - Hà Hưng Gia vừa nói vừa nhìn biểu hiện của đối phương.“Um … dạ!”Biết Hà Hưng Gia sáng sớm đã lặn lội đến đây để tạm biệt mình, Trình Nhân rất cảm kích.
Cô cũng muốn dặn dò anh vài điều giống những người yêu nhau hay làm nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu nên tay cứ nghịch nghịch vạt áo mãi.Thấy Trình Nhân không dám nhìn thẳng, ngại ngùng cắn môi không nói gì, Hà Hưng Gia mở lời dặn dò: “Trong thời gian này tốt nhất em đừng nên đi lên huyện khi không có việc gì cần nhé.
Sau này nếu muốn gửi thư tín về cho gia đình thì bảo anh, anh gửi thay em.
Được chứ?”Hà Hưng Gia vẫn còn đề phòng với Tôn Viễn Siêu, không biết hắn ta còn muốn kéo dài vụ này bao lâu, vẫn nên để Trình Nhân lánh mặt thêm một thời gian thì hơn.“Dạ vâng.”“À đúng rồi, tối qua anh quên hỏi em, chuyện tin đồn của hai chúng ta em có đoán được ra ai không?”“Ưm, em đang nghi ngờ có thể là Trâu Khải hoặc Chu Hồng.
Khả năng cao là Chu Hồng nghe tin tức từ miệng Trâu Khải, sau đó lan truyền ra khắp nơi.” - Trình Nhân do dự mà nói ra suy nghĩ của mình cho Hà Hưng Gia nghe.“Còn cô gái bên kia, cái người đang đứng kế Chu Hồng là ai?”“Cô ấy là Tịch Nguyệt.”“Em với cô ấy có thân nhau không?”“Dạ … cũng không thân cho lắm, bạn bè xã giao thôi.
Vì bình thường Tịch Nguyệt không thích giao tiếp, nên dù ở chung hai năm nhưng em với cô ấy cũng không nói chuyện nhiều.”“Ồ, vậy sao.”Nghe Trình Nhân nói thế, Hà Hưng Gia suy tư gì đó rồi nhắc nhở cô: “Anh nghĩ ngày thường em nên đề phòng cô ta một chút.”Thấy vậy, Trình Nhân có chút nghi hoặc nhưng vẫn gật đầu cho anh yên tâm.Nói chuyện xong xuôi, Hà Hưng Gia chào tạm biệt Trình Nhân lần nữa rồi xách tay nải tiếp tục lên đường.Một lúc sau cũng tới được Trạm Chăn Nuôi, quả nhiên lần này trạm đã thay đổi người hướng dẫn.
Đón tiếp các học viên là một ông chú trung niên họ Đỗ, nghe mọi người gọi ông ấy là Đỗ sư phụ.
Khác với Lý Kỳ chỉ biết kiến thức về heo, Đỗ sư phụ quả nhiên là bậc thầy lão luyện, ông rất am hiểu về động vật, kinh nghiệm khám chữa bệnh cho gia súc vô cùng thâm sâu và phong phú.
Tuy vậy ông rất điềm đạm kiệm lời, chỉ nói những điều cần nói chứ không hoạt ngôn và thân thiện như Lý Kỳ.Mấy ngày tiếp theo, Đỗ sư phụ đã thông qua những ca khám chữa bệnh cho động vật ông từng tiếp quản mà truyền đạt lại