Trên đường trở về thì trần lục gặp một thiếu niên luôn uống rượu say đến quên trời quên đất.
"ta tìm một bằng hữu uống rượu, ngươi có muốn uống cùng ta không?"
thiếu niên lão đảo theo sát bên cạnh trần lục lãi nhải.
"ta không uống, ta đang có việc gấp."
trần lục lắc đầu tăng tốc độ rời đi, nhưng thiếu niên kia vẫn cứ theo sau không rời.
"tốc độ này là của tam kỳ cảnh đó."
vô tâm hồn trong cơ thể trần lục mở miệng nói.
trần lục đang tiếp tục tăng tốc thì con mắt trái của hắn lại biến dạng, mắt trái không còn thấy rõ mọi vật nữa mà thay vào đó là cảm biến nhiệt của loài rắn.
trần lục cảm nhận được hai nhiệt độ nóng của sinh vật sống đang tiến tới gần, hai thứ này mang theo sát khí vô cùng mãnh liệt.
"tiểu tử, lão phu cảm nhận được có sát khí."
hạo trung hồn phát ra âm thanh cảnh giác, trần lục vốn không cần hạo trung nhắc đã rút ra tuyết kiếm.
"độc trùng hòa cốt."
"vạn gai xuyên tâm."
từ phía xa đã có một bóng dáng màu tím vung một ngón tay về phía hắn, còn bên khác là vô số gai nhọn hình thành từ mộc hệ.
"ây da, đừng có đánh ta mà."
thiếu niên say rượu cúi xuống nắm lấy mặt đất kéo lên tạo thành một bức tường, toàn bộ gai phóng tới đều bị ngăn chặn.
"tử lôi diệt địa xà hình."
trần lục giơ hai ngón tay di chuyển như rắn mang theo tử lôi đánh tới.
hai tay va chạm tạo ra từng tiếng rít chói tai của sấm, độc từ ngón tay của thiếu niên áo tím văng lên ống tay áo của trần lục làm ăn mòn một góc.
"độc này còn có thể ăn mòn da thịt, nếu lúc trước ta mà chủ quan thì đã bỏ mạng."
trần lục trong lòng thầm than, hắn dùng gió điều khiển tuyết kiếm đánh tới thiếu niên tóc tím.
"dây leo đản sinh."
âm thanh từ phía xa vọng tới, theo sau âm thanh kia là vô số dây leo chi chít đang lao tới.
"thạch thác lưỡi đao."
thiếu niên say rượu đạp mạnh xuống đất tạo ra một bức tường đá với vô số gai đá sắc bén như lưỡi đao.
dây leo vừa tông vào thác đá đã bị cắt thành từng mảnh vụn.
"cửu hồng!"
thiếu niên say rượu đưa tay vào ống tay áo thét lớn.
"hắn định dùng sát chiêu, mau rút lui."
âm thanh từ phía xa truyền tới, thiếu niên áo tím cau mày xoay người bỏ trốn vô cùng nhanh.
đến khi mấy kẻ chạy đi mất thì thiếu niên say rượu móc ra một bình rượu màu đỏ, hắn uống lấy uống để như sợ ai cướp vậy.
"tên say rượu nhà ngươi lại nghĩ ra được kế này."
trần lục không nhịn được cười lớn một tiếng, thiếu niên kia vẫn uống rượu rồi đi theo sau trần lục.
"tiểu huynh đệ, ta hỏi thật ngươi một câu."
thiếu niên say rượu bây giờ mới mở lời.
trần lục mỉm cười nói:
"huynh cứ nói."
thiếu niên say rượu vẻ mặt trở nên nghiêm túc nói:
"trên người tiểu huynh đệ có phải đang giữ một con thiên nguyên trùng không?"
trần lục hơi thay đổi sắc mặt bắt đầu cảnh giác nhìn thiếu niên say rượu nói:
"phải, thiên nguyên trùng đang ở trong cơ thể ta."
thiếu niên say rượu lắc đầu nói:
"thiên nguyên trùng ở trong bảo lâu thì an toàn, khi rời khỏi mà không có trưởng lão hay sư phụ bảo hộ thì rất dễ mất mạng đấy."
thiếu niên kia tướng đi khập khiển hướng một nơi khác rời