Tố tần tay kết pháp ấn huyễn hóa ra những con mèo đủ loại màu sắc chạy xung quanh, đường túc thì điều khiển vô số binh khí đâm vào những con mắt trên thân trùng viêm long.
trận pháp của triệu phi là dùng để hao mòn linh lực và pháp lực của nó, từ phía xa đã có bóng dáng của hàn đang nhìn vào ba cường giả.
"tới cũng thật đúng lúc, chẳng cần ta phải ra tay."
hàn mỉm cười ánh mắt có chút sát ý nhìn về phía ba vị cường giả.
ở ngôi miếu giữa khu rừng nhỏ trước đó mà cửu luân đã đuổi theo kẻ phán xử, phía sâu trong tầng hầm bốc lên mùi máu nồng đậm và hôi thối.
"chào."
cửu luân dùng tay đâm xuyên ngực một tu sĩ rồi vứt qua một bên lạnh lùng nói.
"cửu luân của hắc long tông!"
một trung niên trong đó sắc mặt tái nhợt lui lại nói.
những tu sĩ khác cũng rất sợ hãi từng bước lui về phía sau, một lão cường giả ngũ kỳ trung giai đứng ra.
nhưng lão chưa kịp xuất chiêu đã bị một cước đá văng đầu lâu rơi lăn lóc dưới đất.
"đã trăm năm trôi qua, ruốt cuộc ngươi là con quái vật ở đẳng cấp gì?"
một lão già khác ánh mắt kinh hãi cùng tuyệt vọng ngã xuống trên đất.
"xem ai tới đón ta này."
cái lồng giam phía sau đám người phán xử cất lên tiếng nói mang theo sự hôi tanh của máu tươi.
đám người phán xử bây giờ mới nhận ra điều gì, lập tức xếp thành trận pháp với ý định tiêu diệt cửu luân.
"ta thật không định dùng ngọn lửa này để thiêu rụi các ngươi, nhưng ta còn việc khác phải làm."
cửu luân toàn thân bốc lên hỏa diễm màu lam, một ngón tay chỉ tới liền thiêu rụi toàn bộ người phán xử la hét trong tuyệt vọng.
"ngươi cứ từ từ giết bọn chúng cũng được, ta đợi thêm một chút cũng không sao, cần gì dùng lửa đó để thiêu bọn chúng chứ."
người trong lồng giam kia cất tiếng thở dài nói.
"người đợi được, nhưng ta thì không."
cửu luân hừ lạnh bước tới lồng giam một đấm đã phá được cửa.
bên trong lồng giam là một thanh niên tóc trắng người bị khóa đầy xiềng xích với rất nhiều phong ấn trên người.
"đã trăm năm rồi, các ngươi mới tới cứu ta sao?"
thanh niên kia mỉm cười liếc nhìn cửu luân.
"hơ, đây là lần cuối chúng ta cứu ngươi, đừng để bị bắt thêm lần nào nữa."
cửu luân phá xiềng xích và phong ấn trên người thanh niên lạnh lùng nói.
"ây, dù gì ta cũng là một trong những trưởng lão của hắc long, cứu thêm vài lần nữa thì có là gì."
cửu luân liếc mắt nhìn thanh niên áo trắng rồi cười lạnh nói:
"trưởng lão? không phải nghe rất nực cười sao?"
thanh niên tóc trắng chỉ mỉm cười lắc đầu rồi khởi động tay chân sau trăm năm bị xiềng xích.
"tụi bây đói rồi nhỉ? ăn xong thì theo ta về nhà nào."
thanh niên tóc trắng nhìn về phía sau cười nói sau đó cùng cửu luân rời đi.
trong cái lồng