Bách u cốc nằm ở phía tây nam vực, rất dễ nhìn thấy bởi vì nó là một tòa núi duy nhất ở đây tỏa ra khí tức âm u.
một nhóm người khoác áo choàng đen ngồi ở sơn động nhìn ra bên ngoài, khí tức vừa nhìn liền biết là cao thủ tứ kỳ.
"lần này tới đây là muốn xem xem thứ đó có thật sự tồn tại trong hoàng cung nam vực hay không."
một người trung niên cởi mũ chùm đầu xuống nhìn đóm lửa nói.
một người bên cạnh vóc dáng thon dài cười nói:
"nghe nói lần này nam vực mở tiệc rất thú vị ở thiết ương thành, khi nào rảnh ghé qua đó chơi một chút đi."
trung niên kia lườm hắn một cái hừ lạnh nói:
"chính sự quan trọng, lơ là một khắc thì đầu khó mà giữ được."
trung niên này không dùng giọng khắc khe mà chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở, hiển nhiên người có vóc dáng thon dài này rất có địa vị.
nhưng mà đám người này cơ hồ cũng rất có hứng với đại hội mà nam vực tổ chức, có lòng mà không thể tham gia cũng có chút tiếc nuối.
"vị kiếm tu đó cũng sẽ tới hoàng thành, chân cảnh tu sĩ góp mặt sẽ làm chúng ta khổ cực thêm vài phần."
một âm thanh già nua trong đám người vang lên, không khí xung quanh cũng đột nhiên lạnh xuống.
cách đó không xa lại có một đạo kiếm quang xoẹt qua với tốc độ cực nhanh.
kiếm tu liệt sơn hà một bộ bạch y đứng trên bạch kiếm phi tới hoàng thành, hắn bay trong không trung vô thanh vô thức chẳng ai có thể nhìn ra được.
riêng chỉ có hàn như nhìn xuyên qua vạn dặm nhìn chằm chằm vào liệt sơn tu, liệt sơn tu cũng hơi quay đầu nhìn phía xa.
cứ như vậy mà nhìn vào hư không, cả hai như đã va chạm ánh nhìn với nhau liền nở ra một nụ cười.
"chúng ta tới hoàng thành thôi, ở đây để cho cửu luân lo liệu được rồi."
hàn đứng dậy hơi dùng lực đạp một cái liền bay thẳng về phía trước, vô dục và thái ân thì hóa thành lục quang bay theo sau.
"tới giờ hắn vẫn chưa có cho mình một bộ kiếm pháp, chiến lực hơi yếu so với người thường."
hạo trung ở trong đan điền của trần lục hơi trầm ngâm một chút nói.
"tu luyện ma sát kiếm quyết của ta thì không thích hợp."
vô tâm thở dài cũng có chút đau đầu về chuyện này.
"không vội, kiếm quyết có thể từ từ tìm, nhưng một thân tu vi này thì cần phải tăng lên rồi."
thần hồn của trần lục xuất hiện ở trong thức hải, hắn hướng về viên đan dược đang ở trung tâm lơ lưng mà bóp tới.
đan dược vỡ nát liền có khí cơ tràn ra lan tỏa toàn thân của trần lục, một thân tu vi bị phong ấn đã được giải phong, song kỳ sơ giai trực tiếp tăng vọt lên trung giai viên mãn, chỉ cần tu luyện vài ngày sẽ đạt đến cao giai.
thương thế tạm thời đã ổn định được bảy phần, trần lục mở mắt ra nhìn về phía xa, hắn chậm rãi đứng dậy vận dụng pháp lực toàn thân.
hắn đã kiểm tra lại và xác nhận là quỷ khí trên người đã hoàn toàn biến mất, nhưng thật ra là hắn vẫn đang vận chuyển quỷ huyết.
"quái lạ, quỷ huyết được vận chuyện nhưng ta không cảm nhận được gì."
vô tâm quét thần hồn vào cơ thể trần lục khẽ cau mày khó hiểu.
hạo trung cũng là gật gật đầu cùng ý kiến với vô tâm.
"đại cao thủ như hai lão cũng không cảm nhận được vậy ta yên tâm rồi."
trần lục thở ra một hơi nhẹ nhõm gật đầu.
hắn bước tới thêm vài bước đã bị xích sắt trói thân, bảy bóng người toàn thân khải giáp xuất hiện xung quanh trần lục.
"ra là vậy, yêu thú xung quanh sợ hại ẩn nấp là do ngươi."
một người trung niên vác trường thương trên vai như đã hiểu ra vấn đề gì liền mở miệng nói.
đám người bao vây trần lục cũng là một mặt cảnh giác nhìn hắn.
"ngươi đến đây làm gì?"
trung niên cũng là người mở miệng đầu tiên hỏi.
trần lục híp mắt hơi gật gật đầu nói:
"chỉ là tĩnh tu một chút, thấy đám yêu thú này ồn ào nên đuổi đi."
lời nói thản nhiên như không làm cho đám người này có chút do dự.
trung niên lại là người đứng ra hỏi:
"một người trẻ tuổi lại ở trong rừng một mình, không có trưởng bối đi theo, thật có chút kì lạ."
trần lục cười cười cất lời đáp:
"ồ, ta là người của thiên vân tông đang trên đường tới thiết ương thành cùng các sư huynh đệ, nhưng vì có cảm ngộ giữa đường nên mới tìm chỗ tĩnh tu đột phá."
đám người nghe tới thiên vân tông liền thay đổi sắc mặt vội tháo hết xích trên người trần lục ra.
"vừa rồi thất lễ, xin tiểu tiên sinh thứ lỗi."
trung niên cúi người tạ tội với trần lục.
"chỉ là hiểu lầm mà thôi, ta đang trên đường trở về thiết ương thành, tạm biệt."
trần lục cúi người thi lễ với trung niên sau đó cất bước rời đi.
"nếu không phiền thì mời tiểu tiên sinh lên ngựa cùng chúng ta về thiết ương thành, ta cũng đang trên đường tới đó."
trung niên mỉm cười biểu cảm vô cùng thành khẩn nói.
trần lục chấp tay cảm tạ cũng cùng đám người leo lên ngựa một đường phi tới thiết ương thành.
một canh giờ sau đám người mặc khải giáp đều ôm cổ nằm lăn trên đất, biểu cảm trên khuôn mặt là đau đớn và tức giận.
"ta chưa bao giờ bị xích sắt trói thân, đó là điều sỉ nhục lớn nhất mà các ngươi đã làm với ta."
trần lục liếc nhìn đám người nằm lăn trên đất, một con rắn tử sắc từ từ chui lên quấn quanh cổ hắn.
hắn đã thừa cơ trung niên kia mất cảnh giác mà ra tay đặt độc ấn lên người.
tam kỳ tu sĩ quả thật rất khó đối phó nên hắn phải dùng mưu để ép kẻ này phục vụ cho mình.
dù sao cũng cần hậu thuẫn để đảm bảo trên con đường tu luyện không gặp nguy hiểm.
"các ngươi giờ là nô bộc của ta, đừng mở tưởng việc muốn giải được độc ấn của ta, dù là ngũ kỳ cường giả cũng chẳng làm được gì."
trần lục mỉm cười nhẹ búng tay, độc ấn của đám người đã biến mất.
đau đớn trên người đã toàn bộ tan biến, trung niên đứng lên sắc mặt giận dữ ném một thương về phía hắn.
trần lục xoay người né tránh một lần nữa kích hoạt độc ấn.
"ngươi thì chịu được nhưng đám thủ hạ thì không đâu."
trần lục mỉm cười nhìn đám thủ hạ lăn lộn đau khổ trên mặt đất.
trung niên từ từ đưa tay lên dùng giọng cầu xin nói:
"ta đầu hàng, hãy dừng cái ấn ký này lại đi."
trần lục lúc này mới chậm rãi vung tay khiến cho độc ấn ngừng hoạt động từ từ tiêu tán.
đôi khi hắn cũng nên có chút tuyệt tình âm độc, dù sao thì ở giới tu hành này chỉ có thể tự thân bảo hộ bản thân an toàn.
"trở về thiết ương thành thôi."
trần lục leo lên một con ngựa lạnh lùng nói, đám người kia đều ôm một thân tê dại đứng dậy trèo lên ngựa theo sau trần lục.
thiết ương thành lúc này nổi lên tiếng trống hội