Hãn cùng đám trẻ con chơi đùa ngoài bìa rừng nhưng chỉ được một lúc thì Hãn xin ra. Lúc này Hãn đang nằm trên bãi cỏ, nghĩ ngợi về một chủ đề duy nhất: Kiếm tiền. Ôi, thiếu tiền thật khổ sở. Cái áo hắn đang mặc thì ra làm bằng sợi chuối (vải tiêu cát), mặc dù nhẹ và thoáng mát nhưng dễ rách, lại còn là hàng mượn nữa. Hắn và đám Sóc đã được thêm mấy cái áo dự phòng cho hắn mặc vì các bài tập chạy đường rừng đã làm áo hắn rách tơi tả. Nếu có cotton hay sợi đay thì tốt nhưng mà ở chỗ hắn không có, chỉ có tên Trâu là con tộc trưởng nên mới có áo bằng vải cotton thôi chứ cả làng ai cũng tơ chuối để làm áo hết. Chưa kể ở đây rất thiếu muối và thịt. Tuy hắn không yêu cầu cao về đồ ăn nhưng thực sự là đồ ăn quá nhạt đi, mới đầu tuy Hãn không quan tâm nhưng về sau bắt đầu thấy ngán do không những nhạt mà toàn là rau dưa. Nói đi cũng phải nói lại, từ trước đến giờ Hãn cũng chỉ ăn có thế thôi, ở làng Tiềm cũng vậy, đến cả nhà Tộc trưởng cũng chỉ có ít muối mà dùng thôi, muối ăn không đủ lấy đâu ra thịt. Không may mắn là Giao Châu lại nằm trong danh sách đen nên giá nhu yếu phẩm như muối cao chót vót. Không hiểu sao không có thịt ăn mà dân Việt vẫn chịu được, quả là đáng nể. Nhưng cũng vì thiếu thốn như thế nên người Việt rất chậm phát triển, đặc biệt là phát triển trí não do thiếu các thành phần iot. Muối thời này là muối biển, không phải muối tinh có chứa iot như thời hiện đại. Hắn tuy có kiến thức nhưng để tạo iot thì trừ khi đầu hắn là nhà bác học mới nghĩ cách làm được. Nói thế cũng không phải không có cách. Iot đâu chỉ có trong muối tinh, các loại thực phẩm từ biển, như hải sản, rong biển cũng có mà, trong trứng, các chế phẩm từ sữa cũng có, nhiều là đằng khác. Vậy nên mới nói, uống sữa nhiều sẽ phát triển trí não hơn. Mà thời này, cơm không đủ thì lấy đâu là mấy món xa xỉ ấy. Chung quy cũng vì không có tiền.
-Mày đang nghĩ gì vậy?
Từ lúc nào, tên Trâu đã đến ngồi cạnh hắn. Thấy Hãn có vẻ đang phiền não về điều gì nên hắn mới hỏi
-Tao đang nghĩ, làm sao để có thể có nhiều tiền lúc này
-Thì làm thứ gì đó bán cho bọn thương nhân là được
-Quan trọng là làm thứ gì?
-Chẳng phải mày làm được thủy tinh sao? Chúng có giá lắm đấy
-Ờ thì đúng vậy nhưng tao không có nguyên liệu thì làm sao làm
-Mày thiếu cái gì?
-Cát biển
-Thì ra ngoài biển mà lấy
-Haizz, nhưng có phải cát nào cũng làm được đâu. Với lại nơi này xa biển quá.
Hãn đã khảo sát quanh đây, không có thứ gì dùng được. Ngoài trừ có một ngọn núi đá vôi, nằm khá xa. Mà chỉ có đá vôi thì Hãn lại chẳng làm được gì. Cạnh làng có một hố đất sét trắng dùng để làm đồ dùng như bình, nồi gốm… cho cả làng. Đá vôi, đất sét, thiếu cát là làm được xi măng và gạch chịu nhiệt nhưng lúc này chưa cần. Hắn cần tiền thôi. Càng nghĩ càng buồn, hắn nghĩ không ra nên làm gì. Nói đến cũng đen, trình độ của người Trung Hoa lúc này quá cao. Nói không phải tâng bốc nhưng sự thật trình độ người Trung Hoa từ cổ đại đến thời hết thời Trung Cổ vẫn ăn đứt phương Tây về mọi mặt. Đơn cử thời nay, có thể nói khoa học công nghệ của Phương Bắc có thể xưng bá được rồi. Ví dụ như luyện kim, sắt thép Trung Hoa đến hết thời Tống vẫn đứng đầu thế giới, hay về thuyền vượt biển, đừng nghĩ người phương Tây có thể vượt biển mà nói hàng hải phương Tây đứng đầu thế giới, thực ra kết cấu nhiều khoang của thuyền phương Tây là học từ Trung Hoa đó, sau đó người phương Tây mới cải tiến thêm nên mới có thể đi trước. Nếu không phải cái thói hủ nho, bảo thủ thì Trung Hoa đã sớm trở thành cường quốc vào thế kỷ 19 rồi, phát xít Nhật khéo còn bị xâm lược ngược lại chứ đừng nói đến đặt chân lên đất Trung Hoa. Bài học đó Hãn nhất định không mắc phải. Nho giáo không phải cái gì cũng xấu, có rất nhiều cái tốt, nhưng phải bài trừ và thay đổi cái xấu. Trong sử Việt, người tiên phong loại trừ sự cổ hủ của Nho giáo không ai khác lại chính là Nguyễn Trãi, ông theo một phong cách Nho gia phóng khoáng, hướng đến con người hoàn thiện cả văn lẫn võ và sẵn sàng tiếp thu có chọn lọc những cái mới, nhưng phong cách của ông lại không được đón nhận do hủ nho đã ăn quá sâu, rất khó bỏ. Nhưng nói thế không có nghĩa là không được, nếu có một ông vua mạnh mẽ và nghiêm khắc, cỡ Tần Thủy Hoàng, đảm bảo thói hủ nho sẽ bị tận diệt. Nhưng trớ trêu, mấy ông vua lại sợ “người đời” oán trách chửi rủa, nói thật “người đời” có bao nhiêu, dân đen 90% không biết chữ thì oán trách thế nào, nói trắng ra là mấy tên Nho gia nhiều chữ nói văn, sợ Nho giáo mất vị trí độc tôn ảnh hưởng đến lợi ích nên cà khịa cả thôi.
Quay lại với mục đích kiếm tiền, nên làm gì đây? Nước Nam nổi tiếng vì thổ sản phong phú. Lụa là gấm vóc? Hiện tại không đọ nổi với Trung Hoa về số lượng. Ngà voi, sừng tê? Dùng làm đồ tiến cống, đóng thuế rồi. Hoa quả? Vua thầu rồi, hoa quả nước Nam rất hợp khẩu vị Hoàng đế, đến mức cho lập cả một điền trang chỉ để trồng cây ăn quả, vận chuyển hao quả mang về Trường An rồi.
Còn nữa, tốt nhất là nên chọn nơi bí mật sản xuất, và sản xuất với quy mô nhỏ bằng không sẽ gây nhiều phiền phức không đáng có. Mà nghĩ xa thế để làm gì? Tìm thứ mà làm trước. Nếu ở thời hiện đại, hỏi làm gì nhanh giàu thì chỉ có “buôn ma túy với nuôi cave” là nhanh giàu thôi. Cave Hãn kiếm không ra, ma túy thì được, mua của đám Ấn Độ, chắc chắn có, vì đó là vị thuốc, dùng ở Hi Lạp mấy ngàn năm rồi, và dùng cho người già, để khiến họ chết sớm, vì chúng sẽ vắt kiệt sinh lực của họ, thay vì sống thêm 5 năm ốm yếu, dùng ma túy cho họ 1 năm khỏe mạnh, đỡ làm khổ con cái. Hãn có thể nhớ Công tộc trưởng mua qua thương hội, cơ mà Hãn quyết định không làm, thứ đó tốt nhất không nên tồn tại ở đây, người Việt tiếp xúc có thể khiến giống nòi suy kiệt. Bán cho người Hán, không, vì bách tính vô tội. Nói người Hán đô hộ là chưa đúng, phải nói triều đình Hán đô hộ mới đúng.
Càng nghĩ càng thở dài, hắn muốn báo thù nhưng chưa thể có cách. Thời đại này “Quyền lực do tiền tài đắp lên, uy danh do đánh trận mà có”. Muốn có thực lực, hắn cần cả hai, đầu tiên là quyền lực, có quyền sẽ có binh, có tiền sẽ có lương, nhưng ngay lúc này hắn lại bị kẹt.
Đang đi lang thang cùng đám trẻ trở về làng thì thấy già làng đang mang một gánh 2 xô bằng gốm, đựng gì đó đi ra đồng. Hãn liền chạy lại hỏi.
-Ông ơi, ông đi đâu thế ạ?
-À, ông đi bón phân cho ruộng ấy mà
-Vậy để chúng cháu giúp.
-Được, các cháu chuyển tiếp mấy xô kia ra đây.
-Dạ
Cả đám đến lấy dụng cụ, trước nhà già làng đã đựng sẵn mấy xô phân bón. Hôi quá. Đây là phân tươi à?
-Nhanh lên, già làng đang đợi đấy- Sóc nói
-Đợi chút.
Hóa ra người Việt cổ dùng phân tươi để bón à. Thế khác nào hại cây trồng. Tay mang 2 xô phân ra đến đồng. Thấy già làng đã bắt đầu bón rồi.
-Khoan đã ông ơi, đừng bón.
-Có chuyện gì vậy? Không bón sao cây tốt được.
-Ông làm thế sẽ hại cây đấy ạ.
-Bậy nào, cách này đã được dân ta dùng mấy trăm năm rồi, sao hại được.
-Cháu nói thật, làm thế gốc cây sẽ chết đấy ạ.
-Thôi thôi, cháu đừng cản ta nữa, ta bận lắm, hôm nay phải xong 2 mẫu này nữa.
-Phải đấy, làng ta ngày trước cũng làm vậy mà. Mình xuống giúp ông đi – Sóc nói
Hãn lắc đầu ngao ngán. Không phải hắn không muốn giải thích mà nếu giải thích họ chưa chắc đã hiểu vì hắn nói những từ của thời hiện đại. Người Việt lúc này, tuy vẫn còn tàn tích của “thủy canh” và “hỏa canh” nhưng cũng đã biết lấy phân bón ruộng cùng với xác các loại cây để làm màu cho đất, cái này rất tốt vì trong phân đúng là có rất nhiều chất có lợi, năng suất cao hơn so với ruộng nước không nhưng việc bón phân tươi trực tiếp này lại gây ra một tác hại không hề nhỏ. Trong phân tươi có chứa hợp chất hữu cơ phân hủy dỡ dang từ đường ruột của động vật. Khi bón vào đất, trong môi trường thiếu oxy, các hợp chất này tiếp tục phân hủy bởi các vi sinh vật sinh ra rất nhiều axit hữu cơ và khí độc. Khí độc đó là khí metan trong quá trình phân hủy phân sẽ bốc lên gây hại cho cây lúa. Khí metan không những không làm màu đất mà còn khiến cho cây lúa bị bệnh, cháy gốc dẫn đến cây bị chết, ngoài ra bón phân tươi còn gây nguy cơ mất cân bằng chất, dẫn đến đất bị chua do quá trình axit hóa, gây ngộ độc cho cây
Hãn đoán thế nào vụ này sản lượng cũng không đảm bảo được tốt như mong đợi. Nhưng Hãn không nói được đành xuống đồng bón phân phụ ông vậy.
Quả đúng như Hãn đoán, sau 3 tháng cũng đến mùa gặt, tình trạng không khả quan lắm, trên các mẫu ruộng tình trạng lúa chết diễn ra tràn lan do chết rễ hay bị ngộ độc. Lúa lại quá xấu, những cây còn sống, hạt rất ít và kém chất lượng. Tuy nói là lúa chết nhiều nhưng cũng không đáng kể so với đồng ruộng bạt ngàn nơi đây. Vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận được. Hãn cùng đám Sóc phụ già làng gặt lúa cũng như phụ dập và giã lúa. Sản lượng có thể nói là đủ ăn chứ không dư được chút nào.
Nếu cứ tiếp tục thế này cũng không kéo dài được bao lâu. Nói lại không có ai tin vì đây là truyền thống. Muốn bỏ cũng không dễ, muốn người Việt bỏ, phải làm thành công trước mới được. Thế là Hãn quyết định đến gặp tộc trưởng, may mà lão có nhà, cứ tưởng lão lại đi phượt ở đâu rồi chứ. Nói cũng lạ, nghe Trâu nói cả tháng nay không thấy lão ra ngoài, chỉ có rúc trong nhà, chỉ thấy lão loanh quanh ở thềm cửa rồi lại vào nhà.
-Cháu chào chú
-Hãn à? Cháu tìm ta có việc gì?
-Dạ, cháu muốn xin chú một mẫu đất bạc màu được không ạ?
-Tưởng chuyện gì khó, để ta dắt cháu đi xem nhé – Lão nói giọng mừng rỡ
-Đứng lại,… Định đi đâu? – Cô Trinh từ sau nhà bước ra
-Hãn nói muốn xin một mảnh đất không trồng cấy nữa nên anh định dẫn nó đi xem.
-Cháu định làm gì vậy?
-Cháu định làm thử phương pháp trồng lúa mới ạ.
-Thế à? Được, lát nữa cháu đi gặp ông Cai để xin nhé. Còn anh, ở nhà, không đi đâu hết.
Cô Trinh véo tai chú Xương lôi vào trong nhà. Khóa trái cửa, nhốt lão ở bên trong luôn, mấy tên hộ vệ đứng đó thấy tộc trưởng vậy cũng tội nhưng không dám làm gì vì sự ghê gớm của cô Trinh nổi danh khắp vùng rồi. Hóa ra là do lão cứ trốn đi tối ngày nên bị cấm túc, phạt ở trong nhà 1 tháng không đi đâu. Hãn thấy cũng tội,…nhưng thôi, cũng kệ.
Hãn rời nhà tộc trưởng đến tìm lão Cai, lúc này lão đang ngồi trước thềm nhà đan tre. Hãn tiến đến nói.
-Ông ơi, cháu có thể nhờ ông một việc được không?
-Có việc gì vậy cháu?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-Làng mình có mẫu đất nào không trồng cấy được nữa không ạ?
-Cái đó không thiếu, nhưng cháu cần để làm gì?
-Cháu định thử phương pháp trồng lúa mới ạ
-Cháu chắc mình làm được không?
-Chắc chắn được ạ.
Hãn trả lời chắc nịch. Già làng cũng biết vụ mùa ngày càng xấu đi, lão cũng quen rồi nhưng tình hình cứ tiếp tục thì chỉ có nước chuyển nhà. Hôm nay Hãn đến tìm nói có phương pháp mới, lão cũng có phần vui vì có chút hi vọng nhưng hi vọng này lại đến từ một đứa nhóc. Lão cũng kì vọng gì nhiều, sức của Hãn cũng có thể coi là làm đồng được, hơn nữa nhìn vào mắt Hãn, lão thấy sự tự tin, thôi thì cho cũng được, thử cũng đâu có mất gì, nếu thành công lại là chuyện tốt.
Việc làm đồng, Hãn cũng biết, nhưng rất nặng nhọc vì nông cụ chỉ bằng gỗ hay bằng đồng thôi. Nhưng lấy số lượng bù chất lượng. Hãn còn nhóm Sóc nữa mà, hắn là người lãnh đạo chẳng lẽ chúng nó thấy lão đại quần quật làm việc lại ngồi không không giúp.
Già Cai dẫn Hãn ra mảnh ruộng của của mình. Đối diện mẫu ruộng của lão Cai có một mẫu không được cày cấy từ lâu, đất bạc trắng. Người chủ trước đã bỏ đến trồng cấy ở một khoảng ruộng khác, về cơ bản mẫu này là đất vô dụng, đến cỏ dại cũng không mọc nổi, nói gì đến cây lúa, bên cạnh còn một mẫu nữa cũng bị bỏ. So với hiện đại, 2 mẫu này mới tạo thành 1 mẫu thời hiện đại (3600m2). Lại nói, trung bình vụ vừa rồi, tính ra mỗi hộ cày cấy khoảng