Vì lo lắng nên những công việc tại khu thủy tinh hay các công việc quản lý quân nhu hắn cũng không quản nữa. Những người hắn quen thấy cảnh này cũng không muốn làm phiền hắn, chỉ lựa lúc hắn ra ngoài rồi khuyên bảo nhưng cũng không có tác dụng.
Một ngày, hắn đang đút cháo cho Cóc, lúc này Cóc đang tỉnh, hắn không ăn mà nhìn Hãn
-Thôi đừng cố nữa, tao biết mình không còn nhiều thời gian. Khụ - Cóc khẽ ho
-Mày đừng nói gở, tao nhất định không để mày chết.
-Tao chỉ có một mong muốn duy nhất lúc này, đó là lấy lại được thanh đao mày tặng. Tao đã để mất nó rồi – Cóc nói một cách mệt nhọc
-Chỉ cần mày khỏe lại, tao sẽ rèn cho mày 10 cây mới – Hãn vừa nói vừa khóc
Nhưng lúc này Cóc đã nhắm mắt, vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Hãn nắm chặt lấy bát cháo trên tay mà cay đắng. Hôm đó, vẫn như mọi ngày, hắn vẫn cứ thơ thần đến bãi cỏ ngoài bìa rừng. Nằm trên bãi cỏ mịn rợp nắng, làn gió mát khiến đôi mắt trùng xuống, hắn ngủ bẵng đi một lúc nhưng cảm giác má mình có gì đó ướt át mới choàng tỉnh dậy. Trước mắt là đầu một con dê, nó đang liếm mặt hắn. Vừa liếm nó vừa kêu “Meeh” khiến hắn chưa ý thức được chuyện gì, sao lại có dê ở đây. Phía gần đó còn nghe thấy tiếng cười khúc khích
-Hihi, anh Hãn bị dê liếm mặt kìa.
Hóa ra là đám trẻ con trong làng được lão Cai cho trông coi đàn dê của Hãn. Vì số lượng gia súc tăng lên và cần người chăn dắt tránh sinh bệnh tật mà những đứa lớn thì không phụ đồng áng cũng bị lùa đi chăn trâu, đến nỗi đàn dê phải nhờ đám con nít này. Chúng hằng ngày đều mang dê ra thả tại bãi cỏ, dê được chăn rất khéo, không có hiện tượng lạc mất, lại được ăn rất nhiều nên béo tốt. Mới tháng trước đàn dê 4 cặp đã đẻ thêm 4 con non mới.
Hãn đưa tay vuốt đầu con dê gần hắn. Nó không mảy may đề phòng mà chỉ chăm chú gặm cỏ bên dưới. Dê được coi là loài hiền lành nhất trong số vật nuôi cổ đại. Cả đàm dê đã được đám trẻ lùa đến đây. Nơi này gió mát, lại có bãi cỏ mềm nên là nơi yêu thích để chăn thả. Nhìn đám trẻ tự do vui đùa cùng lũ dê thấy tự tại làm sao. Hãn đang đau buồn lại cảm thấy mình như nhẹ nhõm hơn một chút.
Chợt thấy đám trẻ túm tụm lại cạnh một con dê cái. Hãn tò mò mới tiến lại xem, thì ra là con dê này đang cho con bú. Dê con mới được 2 tuần tuổi, chưa thể ăn cỏ nên cần sữa mẹ. Nói đến sữa dê thì,… khoan, sữa dê?
Ngay lập tức, trong đầu hắn nảy ra một ý. Một nụ cười chợt xuất hiện trên khuôn mặt mới vừa nãy còn u sầu như nhà có tang. Trong đầu hắn nảy nên một suy đoán về bệnh của Cóc, nếu đúng thì Cóc có hi vọng rồi
-Mấy đứa, lùa hết dê cái ra đây cho anh. Xong việc anh thưởng.
-Anh nói thật à?
-Thật, mau lên.
Hãn nói xong liền chạy về làng, đến ngay khu làm thủy tinh. Những người thợ lúc này đang trong quá trình làm việc.
-Anh Lương, thấy thế nào, đẹp chứ hả? – Một ngượi thợ nâng lên một chiếc bình miệng rộng màu đỏ, xung quang được nặn hình cành hoa tạo thành thành bình.
-Đẹp lắm, nếu cậu Hãn ở đây chắc chắn sẽ thưởng cho chú.
-Mà nói cậu chủ, sao 2 hôm nay không thấy đến vậy?
-Bạn của cậu ta đang bệnh, mấy hôm nay cũng không vui vẻ gì. Chú còn nhớ lần cậu ấy đánh thầy cúng không?
Đang trò chuyện thì chợt thấy Hãn chạy hùng hục lại, chú Lương định tiến lại chào hỏi nhưng Hãn đã vọt qua mất rồi. Hắn đến chỗ kho để thành phẩm thủy tinh, ngó qua ngó lại rồi lựa mấy chiếc bình lớn, chiếc bình mới làm của người thợ lúc nãy cũng bị khoắng luôn. Hãn ôm 3 chiếc bình lớn rồi chạy mất dạng khiến cả nhóm thợ chẳng hiểu gì cả. Chú Lương toan gọi lại thì hắn đã mất dạng rồi.
Chạy về làng, hắn vừa chạy vừa nhìn ngó xung quanh do xét như đang kiếm thứ gì đó. Hai tay lại bận, có tìn được thì cũng phải chuyến sau, vừa khéo gặp Trâu và 2 đứa trẻ đi cùng nhau thì vội nói
-Chúng mày tìm cho tao một cái nồi lớn, mang ra ngoài bìa rừng cho tao
-Để làm gì? – Trâu không hiểu hỏi lại
-Cứu thằng Cóc – Hãn nói rồi chạy mất hút
3 đứa trẻ phút chốc ngơ ngác nhìn nhau rồi bất ngờ như hiểu ý mà chạy toán loạn về các phía khác nhau lùng sục khắp khu làng. “Cứu thằng Cóc”, chúng chỉ cần biết câu này thôi, quan tâm Hãn cần nồi để làm gì. Khu làng được một phen toán loạn vì 3 đứa này săm soi từng ngóc ngách, lao thẳng vào nhà dân mà lùng sục. Cũng may ở đây người dân đã quen với đám này bằng không là vác gậy đuổi rồi.
Trâu là kẻ tìm ra chiếc nồi lớn nhất đầu tiên, hắn liền ngậm chiếc còi treo trên cổ thổi từng tiếng “Pi” dài. Chiếc còi là dùng cụ để thông báo vị trí. Từ lúc hắn tò mò hỏi Hãn về mũi tên thay vị bọc đầu kim loại lại dùng đến một cục gỗ trơn láng không góc cạnh và nhận được câu trả lời, tên này đầu óc cũng nhanh nhạy khi nói nghĩ đến việc trang bị một chiếc còi cho mỗi người dùng trong truy tung đối thủ hay thông báo vị trí khi đi lạc, tất nhiên thứ này sẽ thu hút cả kẻ địch nhưng lại thứ rất hiệu quả. Ít nhất Hãn thấy lợi ích của nó nhiều hơn bất lợi. Nên Trâu đã làm một vài cái cho cả đám, đề phòng có việc dùng đến
Bọn trẻ nghe được tín hiệu liền chuyển hướng mà tiến về bìa rừng. Lúc này Hãn đang cùng đám trẻ con nhóm lửa. 3 đứa trẻ họp nhau tại đường lớn ra khỏi làng, chúng không dừng lại mà tiếp tục chạy cho đến khi chạy ngang nhau
-Mày lấy nó ở đâu vậy? – Sóc vừa chạy vừa hỏi
-Ngay cạnh nhà của tao, có một gia đình từng dùng nồi này mở tiệc – Trâu đáp
-Liệu có đủ lớn không?
-Luộc lợn cả con còn dư chỗ.
3 thiếu niên tức tốc chạy đến bìa rừng đã thấy Hãn nhóm lửa thật lớn cùng đám trẻ con chăn dê ngoài bãi. Trâu hai tay ôm lấy chiếc nồi. Nhưng nhìn thế nào thì nó cũng giống một cái chum đựng nước. Bất quá miệng chúng rộng hơn thôi.
-Nồi thế này được chưa – Trâu vừa nói vừa thở hổn hển.
-Được rồi, chúng mày mang đến múc nước đổ đầy vào nổi bắc lên đây. Trâu, mày lùa đàn dê cái đến đây.
-Mày định làm thịt chúng à?
-Không nhưng tao sẽ giải thích sau, làm giúp tao.
Sóc và Trì mang chiếc nồi đến con lạch gần đó, múc nước rồi khiêng về bắc lên đống lửa Hãn chuẩn bị. Mục đích không ngoài việc nấu sôi tiệt trùng đống thủy tinh hắn mang đến. Đợi đến khi nước sôi tận 30p sau hắn mới lấy ra cho nguội bớt rồi sau đó mới tiến lại chỗ đàn dê. Không phải làm thịt mà vắt sữa từ chúng. Hãn cùng cả đám cùng nhau vắt sữa từ đám dê thu được 4 bình lớn, vắt nhiều thế này, đám dê non chắc phải chịu đói một hôm rồi. Sau khi hoàn thành Hãn liền chấm tay nến thử. Nhạt thếch nhưng béo ngậy, chỉ cần vậy thôi hắn cũng thấy hài lòng rồi
-Rất tốt, chúng mày phong kín miệng hũ lại, rồi mang dìm xuống đáy sông sâu nhất đi
-Được nhưng trước tiên mày phải giải thích cho bọn tao mày cần sữa dê để làm gì?
-Tao sẽ lấy “món quà của thần” từ sữa dê
Hãn sau đó giải thích ý đồ của mình. Để lấy được “món quà” này phải đợi đến ngày mai sau khi để chúng dưới lòng sông sâu. Đông thời, theo như Hãn phán đoán, Cóc không có bệnh mà chỉ bị suy nhược do rối loạn hấp thu các dưỡng chất từ thức ăn. Nhưng nói kiểu ấy thì chắc hết ngày chúng mới hiểu, hoặc tệ hơn là não chảy qua lỗ tai mất, nên hắn mới nói Cóc bị “ma làm”. Quả thực bị thương đến gần chết như thế, lại trải qua việc khâu vá vết thương không gây mê đã vượt quá giới hạn thông thường của một con người nhưng Cóc vẫn trải qua thì đã là kì tích, cơ thể đã quá yếu và không thể hấp thụ tốt dinh dưỡng theo cơ chế thông thường. Thời gian vừa rồi đã chứng minh, dù đồ ăn có nấu tốt thế nào nhưng chung quy chỉ có vị mặn, cho Cóc ăn cố gắng thì mỗi ngày được nửa bát cháo, như thế thì sao có thể hồi phục. Đến người hiện đại, rơi vào hoàn cảnh tương tự nếu không có các loại thuốc hỗ trợ thì về Tây Thiên vì suy dinh dưỡng từ lâu rồi chứ đừng nói đến người cổ đại
-Thế sao mày không để thầy mo đuổi tà đi?
-Cái thứ thầy dởm đó tao không bao giờ tin. Nói cho chúng mày biết mấy kẻ dựa thần toàn nói láo cả, tin có ngày chết không nhắm mắt
-Nhưng phải chính