Tên phỉ nhìn Hãn rồi cúi đầu vâng lệnh. Nhận sợi dây trói của Đại Hùng, tên này kéo mạnh Hãn lôi đi ra khỏi đoàn, miệng quát “Đi” rồi giật dây trói mạnh hơn. Đoàn người của Đại Lang tiếp tục di chuyển vào bên trong còn Hãn được dẫn đến một khu nhà lớn, nơi này là nơi giam giữ tù binh, nơi này vốn là để chứa nô lệ vì Hãn thấy có rất nhiều người, dường như là bị bắt từ các tộc khác. Nơi đây tập trung nhiều căn phòng rộng lớn xây bằng đất. Mỗi căn chứa đến mấy chục người, tuy có chật trội nhưng cũng đủ cho họ có đủ chỗ ngả lưng. Do còn dư nhiều chỗ trống nên các tù binh và Công Xương đều bị nhốt ở đây. Mỗi căn phòng đều chưa khoảng mấy chục người, tất cả tù binh được chia làm 2 căn phòng đối diện nhau
Mở một căn phòng, một tên phỉ mở cửa một phòng giam xây bằng đất, có một mặt là của vào được xây bằng những song gỗ chắc chắn. Tại góc mặt này có các thanh gỗ xếp với nhau thành 1 cảnh cửa, có một chiếc khóa bằng gỗ hình vuông to, càng khóa to bằng bắp tay người, nối với nhau bằng một ổ khóa đồng chìm bên trong, nhìn thiết kể đơn giản nhưng rất chắc chắn. Sau khi một tên gác ngục mở khóa cửa phòng giam. Kẻ áp giải liền giơ cước đạp Hãn vào bên trong quát:
-Vào đi!!!Chớ có lộn xộn
Nói rồi liền đóng sầm cửa lại. Nơi này ẩm thấp, mùi rêu mốc bốc lên khó chịu khiến người ta muốn bệnh. Dưới đất còn có phủ rơm nên cũng tương đối êm. Hãn lúc này nằm sấp xuống đất như một con sâu đang bò trên tán lá vậy.
-Người anh em, không sao chứ…Ô – Một giọng đàn ông nói rồi chợt sửng sốt kêu lên
-Hãn, là mày à?
Vừa bước vào đã nghe giọng nói quen thuộc. Mặt bị cắm xuống nền rơm, hắn nở nụ cười nhẹ, số hắn đúng là may mắn quá, mọi người đều ở đây, đỡ mất công đi tìm. Cú đá vừa rồi đau đấy, hắn bị lao vào bên trong, mất đà cắm đầu xuống đất khiến mặt hắn có xây xẩm, kêu lên một tiếng “Ai da”. Hai tay bị trói chặt khiến hắn phải xoay sở một chút mới ngồi dậy được
Nhìn xung quanh hắn nhận ra căn phòng này hóa ra toàn người quen cũ, Công Xương, người vừa gọi hắn, đến cả Trâu, kẻ nhận ra hắn cùng đám Sóc cũng ở đây. Đối diện là phòng giam những binh lính khác. Tất cả đều bị trói cổ vào các thanh luồng, mỗi thanh có 5 người, hai tay bị trói lại phía sau. Họ tuy có ngồi nhưng không lấy gì làm thoải mái
Đám của Sóc thấy và những binh lính của Công Xương thấy Hãn bị ngã, muốn đến đỡ dậy nhưng bị mấy thanh luồng làm vướng víu không thể đi lại. Cử động không cẩn thận có thể gây đau đớn cho người khác, và không phải chỉ nói suông, Trì bị buộc cùng vào một thanh luồng với Cóc do cử động mạnh không suy nghĩ nên dây buộc cổ vốn đã buộc khít bất ngờ bị kéo đi khiến hắn rất đau đớn
-Mày cũng bị bắt à? – Sóc hỏi
-Chứ sao? - Hãn ngồi dậy, rướn lưng xoay xoay vài cái – Nhưng lần này là tao tự nguyện
-Lúc nước sôi lửa bỏng này thì mày làm ơn bớt bí mật hộ tao. Sao mày lại tự nguyện? - Sóc gắt
-Chuyện dài lắm. Sau khi chia ra chạy, tao một mình chạy một lối riêng nhưng bị đám phỉ đuổi theo ráo riết…
Hãn từ từ kể lại mọi chuyện từ khi tất cả tản ra sau khi lên khỏi dòng thác nọ cho đến khi tìm được đến đầm lầy và gặp lại Đại Hùng và đặc biệt là Đại Lang. Tất cả mọi người nghe hắn kể đều chăm chú vì câu chuyện của hắn thực sự quá cuốn đi, nghe như đùa khi hắn có thể nghĩ ra cách hạ con chó săn rồi phản kích một cách đơn giản như vậy. Và cuối cùng là việc gặp được Đại Lang và Đại Hùng, họ đều bất ngờ khi trong đầm Dạ Trạch ngoài đám phỉ còn một nhóm người độc lập khác.
-Quả là không ngờ, trước giờ chúng ta chưa từng nghĩ trong nơi này ngoại trừ đám Tưởng Kỳ lại có một chạ nữa, đặc biệt lại có một kỳ nhân dị sĩ như vậy- Công Xương cảm khái nói.
-Ngoài ra, cháu… còn một tin khác. – Hãn ngập ngừng, không dám nhìn Công Xương
Công Xương nhìn Hãn, vẻ mặt ái ngại của hắn khác hẳn với ngày thường khiến họ Công khó hiểu, chợt có một cảm giác xấu.
-Cháu nói đi – Công Xương nói
Hãn kể lại những gì mà Đại Lang nói với hắn. Căn phongg giam vắng lặng bất chợp vang lên tiếng hét thất thanh của một người đàn ông. Công Xương mặt mũi co rúm, nước mắt giàn dụa, y dãy nảy trên nên đất, hét lên từng tiếng bất lực. Cả căn phòng không ai nói gì bởi lúc này, họ cũng khóc, kèm theo là cơn giận dữ như lửa cháy. Miệng không ngừng chửi rủa “tao có chết cũng không tha cho lũ giặc chúng mày, aaa”.
-Trật tự, trật tự đi
Một tên phỉ đập mạnh vào cánh cửa lớn, quát những người bên trong im lặng. Đám canh gác này vừa nãy bị giật mình bởi tiếng thét lúc nãy, bực bội kéo đến phòng giam. Yên lặng một chút, chợt cửa phòng giam hé mở. Một tên cừ soái khoác một bộ lông thú chéo ngang ngực xuất hiện nói.
-Mang chúng ra ngoài!!!
Liền sau đó có vài tên phỉ bước vào, đến nâng những thanh luồng lên, lôi tất cả ra ngoài. Tất cả được dắt đến trước một ngôi đình lớn. Nơi này Hãn mới tới lần đầu nhưng những người khác thì đã biết nơi này, chính là chỗ của Tưởng Kỳ. Khuôn mặt mọi người càng đến gần nơi này càng trở lên dễ sợ, cơn tức giận điên cuồng tăng lên theo mỗi bước chân tiến lại căn nhà lớn này
“Két” cánh cửa của căn nhà lớn dần mở cửa. Một người đàn ông Hán trung tuổi mặc áo màu xanh cuốn chéo về bên phải, dưới hông còn một dải vải rộng tầm một gang tay, đính thêm một miếng cẩm thạch cuốn quanh để cố định. Đây là trong phục của người Hán mà, nói vậy tên này là…? Kẻ này bước ra kèm theo tiếng cười ngạo nghễ.
-Hôm nay quả là thu hoạch không ít a, hahaha… Ây da, không phải là Công quân trưởng đây sao? Đến thật đúng lúc, vừa hay ta có quà tặng cho ngài đây
-Tưởng Kỳ, ta nhất định lột da, xé xác ngươi – Công Xương nghiến răng nói.
-Ậy, sao các thủ lĩnh ở đây, kẻ nào cũng đòi xé xác, lột da ta vậy? Có câu nào mới hơn không? Hahaha.
Tưởng Kỳ nói, mắt hướng về những cừ súy phía sau. Tất cả đều nở nụ cười khinh miệt những kẻ phía dưới. Trong số này, hắn nhìn thấy Đại Lang và Đại Hùng cùng một nữ nhân khác đứng nép sau lưng họ.
-Công tộc trưởng, từ ngày ngài bước vào đây cũng đã mấy ngày không về, chắc rất nhớ nhà, nhớ vợ con. Hôm nay Tưởng Kỳ ta đã sai người đích thân mời phu nhân của ngài tới đây để vợ chồng gặp mặt, đừng xúc động quá nhé. Mời Công phu nhân!! – Tưởng Kì phất tay.
-Dạ!! – Một tên phỉ cúi đầu rồi tiến vào bên trong
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Công Xương cả kinh, mặt biến sắc khi nghe Tưởng Kì nói, lát sau lại thấy tên phỉ này mang ra một khay gỗ. Công Xương không nén được tức giận, hét lớn lao đến, những người phía sau cũng nhất loạt phản ứng nhưng đều bị đám lâu la giữ chặt các thanh luồng cản lại. Riêng với Công Xương, phải đến 3 tên cùng hợp sức càn lại mới được. Công Xương miệng hét, mắt như đốt lửa, các đường gân trên mặt nổi đầy, giận dữ nhìn Tưởng