Tại nghị đình của Tưởng Kì
Bên trong nghị đình lúc này đang tổ chức tiệc, họ Tưởng cùng các cừ soái ăn uống thoải mải, không khí nông nặc mùi rượu. Lại nói rượu thời này nhẹ không tưởng, do chỉ là rượu lên men chứ không phải rượu chưng cất, màu trắng vàng, chỉ cùng lắm 13 độ, nên khó say, uống không khác gì rượu hoa quả hiện đại.
Đang cười nói say sưa thì một tên lính hơt hải chạy vào
-Thủ lĩnh, không xong rồi. Trại cháy rồi
-Nói bậy, đang yên đang lành sao lại cháy, có phải mấy tên các ngươi không cẩn thận làm cháy không? – Một tên cừ súy phản bác
-Dạ, dạ, nhưng quả thực không phải do chúng tôi
-Vậy thì do ai?
-Do…đám tù nhân…Công Xương làm ạ - Tên này lắp bắp nói
Tưởng Kì ngồi trên chính điện, đang nằm dựa trên chiếc tràng kỉ có đắp thêm một tấm lông thú, hai mắt nhắm lại dưỡng thần nghe đến đó liền trợn trừng mắt đứng phắt dậy, chạy đến xách cổ tên phỉ đang quỳ bẩm báo
-Ngươi nói chúng làm, nhưng chúng làm sao mà thoát được? – Tưởng Kì giận dữ quát
-Dạ, thuộc hạ không biết – Tên này lắp bắp
-Vô dụng!! Mau báo động toàn trại, đóng cổng bằng mọi giá không cho chúng làm loạn, phải bắt sống Công Xương cho ta – Tưởng Kì hét rồi đạp tên này một cú
-Dạ…dạ - Tên phỉ sợ hãi đáp lại rồi nhanh chóng bò ra ngoài
Thấy thủ lĩnh tức giận, đám cứ soái cũng không dám ngồi đó uống rượu, lập tức chạy ra ngoài đốc thúc. Nghe tiếng kẻng báo động, tất cả lũ lâu la đang chè chén say sưa liền lập tức hốt hoảng vội vàng cầm vũ khí, nhận lệnh truy lùng. Những người lính của Công Xương đã gây ra kha khá thiệt hại khi cả khu nhà giam lẫn một mảng trại bốc cháy hừng hừng, thu hút tất cả đám lính tụ lại đó đối phó, thành ra các nơi khác trong trại thiếu người trông giữ, giúp nhóm cua Công Xương thuận lợi hơn rất nhiều
Nhưng vừa rồi họ xui xẻo đụng mặt nhóm phỉ lúc nãy nên lúc này phải nhanh chân chạy trốn. Chính lũ này đã báo động những kẻ khác làm phía sau đếm không hết những kẻ đang truy đuổi nhóm Công Xương. Họ chạy hết tốc lực, nơi họ tiến đến là một mặt tường trại. Đúng là không mong đợi gì ở một đám giặc cướp, ban ngày thì cẩn mật sâm nghiêm bao nhiêu thì trời tối lại lơ là, mất cảnh giác bấy nhiêu. Trên tường thậm chí số lượng lính canh gác chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Tại nơi này có một địa đạo nhỏ thông ra bên ngoài. Lỗ vào hẹp chỉ đủ cho từng người vào. Địa đạo này có vẻ đã tồn tại từ lâu, không biết là kẻ nào đã đào
-Nhanh chui qua, chúng ta sẽ cầm chân chúng – 3 người dẫn đường nói, xoay người giương cung hướng về luc phỉ đang tiến lại
Không chần chừ, nhóm của Hãn liền chui qua trước, theo sau một người của Đại Lang, 3 người còn lại ở lại giương cung bắn chặn những kẻ đuổi theo, tiếng dây cung liên tục vang lên phành phạch, cùng tiếng lao vun vút của những mũi tên và tiếng kêu oai oái từ lũ phỉ. Họ chỉ cần tập trung vào phía trước, tên đứng gác trên tường sớm đã bị hạ rồi nên không cần lo lắng phía sau. Họ có đủ tên để câu thêm giờ cho tất cả. Nhưng chỉ sợ tên có hạn mà lũ phỉ lại đông vô cùng, họ chắc khó thoát
Ngay khi tất cả vừa chui ra, trước mắt họ chính là khu rừng bao bên ngoài. Khu rừng này ngăn cách với tường trại bằng một khảng đất trống rộng khoảng 50m. Lần lượt từng người từ từ trong địa đạo bước ra. Khi nhóm của Hãn bước ra bên ngoài gần hết thì cũng là lúc có những vật thể bay xoẹt qua họ. Trời tối khiến họ không thể nhận ra nhưng Hãn bị một thưa gì đó lướt qua mặt, liền sau trên mặt có cảm giác man mát rồi cảm giác rất rát. Sờ tay liền cảm thấy trên mặt như có nước
-Cúi xuống – Hãn giật mình nói
-Mẹ nó, tối thế mà chúng cũng nhìn thấy – Người dẫn đường thầm chửi
Những mũi tên!!! Trời tối khiến các mục tiêu trở nên mờ ảo trong mắt lính canh, chúng bắn hụt liên tục, không gây thương tích gì nhưng để đền bù cho điều đó, chúng dùng số lượng. Trên mặt tường phía sau đã có dày đặc thổ phỉ đang giương cung. Chúng sử dụng cung phức hợp cướp được từ Công Xương. Tuy chúng không nhìn rõ nhưng xác định tầm xa thì dễ. Nhóm của họ phải tản ra nấp sau nhưng thân cây để tránh loạn tiễn
Họ chờ đợi những người cầm chân lũ phỉ đi ra. Cuối cùng cũng có một người chui ra, vừa bước ra y đã nói
-Những người khác chết rồi, mau chạy đi
-Mẹ nó – Người dẫn đường của Đại Lang cắn răng
Ngay khi vừa cất tiếng chửi. Người vừa bước ra khỏi hầm “hự” một tiếng, rồi cả thân thể trượt lại vào căn hầm. Sau lưng y đã có 3 mũi tên cắm vào. Nhìn cái xác của đồng đội và nghe chuyện gì đã xảy ra với những người phía sau. Người dẫn đường sắc mặt vẫn lạnh băng, chửi lớn rồi quay đi. Trong trại truyền ra một tiếng huyên náo, từ trong trại chạy ra rất nhiều bóng lửa đỏ rực tiến về phía họ. Đó chính là lũ phỉ đang xuất doanh truy lùng. Không để mất thêm thời gian, người dẫn đường tiếp tục dẫn họ tiến sâu vào trong rừng, nhưng thay vì đến chỗ cây cầu phao, họ rẽ hướng đến một nơi khác tiến ra đầm lầy.
Trời tối nhưng người này vẫn lao đi không giảm tốc, từng bước đi tự tin như thể đã quá quen với con đường này. Hăn cùng mọi người đi như bay không hề chần chừ. Phía sau đã thấy có nhiều ánh lửa lập lòe, người của Tưởng Kì chắc chắn đang truy đuổi phía sau họ, đồng thời họ còn nghe thấy tiếng chó sủa, là đám chó săn.
Người này dừng lại một chút, rút ra từ hông một túi da nhỏ đựng đầy một loại dung dịch tưới lên người nhóm của Hãn rồi tưới lên đất một chút. Mùi này hắn không biết là gì, không nồng như nước tỏi hay như bạc hà, nhưng vị hơi chát
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-Có thứ này, đám chó săn sẽ không làm phiền chúng ta.
Đậy nắp túi da lại, người này tiếp tục đi trước dẫn đường. Quả nhiên phía sau không còn nghe tiếng chó sủa nữa, rốt cục đó là thứ gì mà lợi hại như vậy.
Đám phỉ phía sau đã dần mất