2 ngày sau
Doanh trại của Công Xương, tiếng kẻng báo động bỗng vang vọng khi thấy một cột khói đen bốc lên ở tiền tuyến. Đó là khói hiệu thông bao thổ phỉ đang đến gần. Cả khu doanh trại trở nên ồn ào nhanh chóng chuẩn bị tiến về tiền tuyến.
-Toàn đội tập hợp – Cả hai bách phu trưởng của Hãn quát lớn – NGHIÊM
Hơn 200 người nghe thấy liền đứng thẳng người, tay cầm chắc khiên và giáo nghiêm trang. Từ trong căn nhà phía sau. Công Xương cùng nhóm của Hãn từ từ bước ra. Họ Công rất ấn tượng với Thánh Hoàng và Mắt Ưng. Trong khi cả doanh trại còn chưa tập hợp xong thì họ đã sẵn sàng hành quân. “Không ngờ trong tộc của ta còn có đội quân như thế này, hay, hay lắm” – Công Xương nghĩ
Hai bách phu trưởng quay lưng, đưa tay trái ngang ngực, cúi đầu chào. Bách trưởng Trung nói
-Thưa tộc trưởng, Thánh Hoàng và Mắt Ưng đã sẵn sàng
-Tốt, ta sẽ dẫn họ đi trước. Các con nhanh chóng đôn đốc quân sĩ còn lại theo sau tiếp ứng
-Dạ – cả đám cùng nói
Sau đó, Công Xương dẫn tất cả đội Thánh Hoàng và Mắt Ưng rời đi. Cả đám nhìn thấy bóng Công Xương khuất dần sau cánh cổng ra vào doanh hướng về khu rừng phòng thủ. Chợt Trì nhìn chếch lên một chút, chợt thấy có chút khó hiểu liền nói
-Một cái là đủ rồi nhưng mà sao có nhiều cột khói quá vậy? Ể,… lại thêm nữa kìa. Có chuyện gì đang xảy ra vậy?
Mọi người nhìn theo hướng nhìn của Trì. Quả nhiên có gì đó rất lạ. Hãn đứng đơ người bất ngờ, hai mắt không chớp nhìn về những cột khói đang dần xuất hiện ngày một nhiều. Hắn nhớ là chỉ có 1 cột khói báo tin thôi mà, nhưng bây giờ thì không đếm nổi có bao nhiêu nữa rồi. Tất cả bốc ngùn ngụt, biến khoảng trời trước mặt thành một màu tro xám ngắt. Dường như hắn đã nhận ra điều gì đó rất nguy hiểm
-Mau tập tất cả mọi người. Nhanh chóng đến đó mau, mau!!!
Hãn quát lớn, liên tục thúc giục tất cả nhanh chân chuẩn bị trang bị đến đó. Với nhịp đọ như thế sợ là muộn mất nên hắn nói với đám trẻ.
-Chúng mày ở lại, cố gắng chuẩn bị nhanh nhất có thể. Tao sẽ dẫn những người đã sẵn sàng cùng chú Xương đến đó
Không đợi lũ trẻ trả lời, hắn đã chạy đi tập hợp được hơn 30 người chạy đuổi theo Công Xương. Họ Công cũng đang rất vội vã hướng về khu rừng trước mặt
-Tộc trưởng, cậu Hãn đang ở phía sau chúng ta. Có cần đi chậm lại không? – Bách trưởng Trung nói
-Không, nhóm của nó trang bị nhẹ sẽ sớm đuổi kịp thôi. Chúng ta phải tăng tốc lên, đến được tiền đồn càng sớm càng tốt
-Dạ
Khu rừng cách tòa doanh cũng gần nên, cả hai nhanh chóng có mặt ở đó. Trên đường đi, tất cả đêu cảm nhận được hơi nóng từ đó phả lại, càng đến gần càng thấy nóng. Trong đầu Hãn điều nguy hiểm mà hắn lờ mờ tưởng tượng ra trước đó dần rõ hơn bao giờ hết, hắn ngay lập tức tăng tốc chạy nhanh hơn
Khi đến nơi thì thấy đấy cả lính phòng thủ ở đây đã rút lui trở về sau. Khuôn mặt ai cũng lấm lem tro củi. Có rất nhiều người bị thương nặng do bỏng, nằm vạ vật trên đất, miệng không ngừng kêu lên đau đớn. Những người không bị thương thì liên tục hò hét thúc những người phía sau chạy nhanh chân lên và đỡ những người bị thương
-Các ông chỉ còn nhiêu đây thôi sao? – Một người chạy đến giúp đỡ nhóm mặt mày lấm lem đang cố gắng lết về, nói
-Đội của tôi chạy không kịp, anh em bị lạc hết trong đó rồi
Công Xương liền bắt đại một người đang hớt hải chạy gần đó lại nói
-Có chuyện gì???
-Tộc trưởng, lũ thổ phỉ đốt rừng rồi.
“Boong” một tiếng nổ vang lên trong đầu Hãn. “Chúng đốt rừng sao?”. Ngay lập tức hắn liền tìm một cây cao nhất trèo lên quan sát. Ngay khi bám được đến ngọn cây, quang cảnh hiện ra trước mắt là hàng lửa trải dài đang dần dần thiêu rụi các loài thực vật đứng trên đường đi của nó. Gió lại đang thuận đà khiến tốc độ lan càng nhanh hơn, một mảng phía sau đã biến thành màu đen do cây cối bị cháy rụi.
-Chuyện này rốt cục là sao? – Công Xương bên dưới hỏi
-Dạ, chúng tôi phát hiện có phỉ ở đằng xa, nghĩ chúng đã đã đến nên đốt khói hiệu, ai ngờ chúng cầm theo rất nhiều bình gốm lớn, châm lửa rồi ném về phía trước. Lửa liền bắt cháy dữ dội và hút về phía chúng tôi
Hắn nắm chặt tay bấu thật mạnh vào cành cây đang bám, nghiến răng giận dữ. “Khốn…khốn kiếp, chúng dùng hỏa dược của ta để đốt rừng”. Mất đi cánh rừng này coi như toàn bộ công sự phòng thủ đi tong mất rồi. Chúng chỉ cần tiến một đường thẳng hướng về làng chính, và một cuộc tàn sát khác sẽ lại diễn ra. Làng chính vẫn chưa được xây dựng lại hoàn chỉnh do bị thổ phỉ đốt phá nặng nề. Hơn nữa, các công trình phòng thủ vẫn chưa được xây dựng, khó có thể đối đầu trực diện bằng quân số ít ỏi này
Lo lắng là vậy nhưng trước mắt phải ngăn đám cháy này trước, không để nó lấn vào sâu hơn bằng không doanh trại của hắn cũng sẽ gặp nguy. Hãn liền trèo xuống, gặp ngay Công Xương nói chuyện
-Tình hình thế nào?
-Thế lửa rất lớn, nếu cứ tiếp tục, sau 1 canh giờ chúng sẽ cháy đến đây
Công Xương tức giận đấm mạnh xuống đât, liền sau bèn ra lệnh
-Các anh em, mau lấy nước dập lửa, không được để lan tới đây
-Dạ - Các binh sĩ đồng thanh
-Khoan đã, bây giờ lấy nước thì không kịp nữa. Nước xa không cứu được lửa gần đâu. Chúng ta cũng không có đủ xô chậu lấy nước – Hãn vội ngăn
-Thế bây giờ làm thế nào? – Công Xương hỏi lại
-Dùng lửa dập lửa. Chúng ta sẽ đốt một dải rừng nằm ngay trên đường của ngọn lửa cháy qua. Lửa không có củi đốt sẽ không thể tiếp tục được. Đội Thánh Hoàng và Mắt Ưng, đi theo ta
-Dạ - Hai bách phu trưởng Trung và Bình nói
200 người lính liền đi theo Hãn tiến về ngọn lửa như sóng thần đang dần nuốt chửng cánh rừng trước mặt. Đợi đến khi họ đi khuất tầm mắt, một người đứng gần đó có vẻ bất bình lên tiếng
-Chúng làm cái gì vậy? Tộc trưởng còn ở đây
Công Xương liền giang tay ra hiệu cho người này trật tự. Ánh mắt vẫn nhìn về phía nơi Hãn đang tiến đến. Với tốc độ đó, chẳng mấy chốc mà nhóm của Hãn đến gần với đám cháy, chỉ còn cách gần 100m nữa là lửa cháy đến chỗ hắn đang đứng. Hướng mắt nhìn về 2 phía, hắn ra lệnh
-Tính từ chỗ này, tản rộng ra đốt hết khu vực này
-Cậu Hãn, lửa lan quá rộng, sợ không kịp bao quát hết khi đám cháy đến
-Không cần, chúng ta chỉ cần cản ngọn lửa để không lan đến chỗ chúng ta và những vị trí phòng thủ còn lại, còn những chỗ khác không cân quan tâm. Nhớ chỉ đốt các bụi rậm bên dưới và những cây nhỏ thôi.
-Dạ
Cả hai đội trưởng liền ra lệnh tất cả tản rộng ra, tay mỗi người cần theo 1 ngọn đuốc hoặc 1 cây cụi cháy bắt đầu đốt các bụi cây thành một dải dài song song với đám cháy. Thời tiết có phần khô hanh nên lửa bén rất nhanh, chẳng mấy chốc họ có thể tạo một dải lửa dài đến mấy km. Các bụi rậm và cây nhỏ rất dễ bén cháy còn những cây to thì rất khó bởi chúng rất nhiều nước và nhựa cây. Cũng may chỗ này không có mấy loại cây có nhựa bén cháy như thông hay trẩu, nên hắn tự tin có thể kiểm soát được tình hình.
Việc lấy lửa dập lửa này có phần mạo hiểm, lửa cũng cần có thời gian để lớn lên thành một đám cháy lớn. Thế nên Hãn cần phải căn thời gian và tác động đủ chuẩn để ngọn lửa hắn tạo ra có thể cháy hết củi bên dưới mà không biến thành đợt cháy rừng thứ hai. 200 người dàn đều ra hai bên để cùng làm điều đó. Gió đang thuận nên ngọn lửa dần cháy về hướng của họ. Tất cả từ từ lùi lại, mỗi khi cảm thấy ngọn lửa bùng lên quá nhanh họ sẽ ra tay dập cho đến khi ngọn lửa trở lại bình thường. Cứ thế đến khi lùi được khoảng 50m Hãn lập tức ra lệnh cho họ dập tắt ngay
Mọi người ai nấy đều mồ hôi nhễ nhại. Hãn cho phép họ để giáp lại phía sau đều tránh bị ngất đi vì quá nóng. Sau khi dập lửa hắn nhìn lại một hồi đến khi dám chắc là ngọn lửa không thể bùng lên hoặc lan tiếp mới gật đầu nói
-Được rồi, đội Mắt Ưng ở lại dập hết tro tàn, không để một đóm lửa nào còn. Đội Thánh Hoàng chia làm hai đội, di chuyển về hai bên, làm điều tương tự như ở đây, cứu được bao nhiêu khu vực thì cứu, đảm bảo lửa sẽ bén tới những nơi trọng yếu
-Dạ - Cả hai đội trưởng nhận mệnh, phân phó từng người trong đội
Hãn dẫn một nửa người đội Thánh Hoàng tiến về cánh phải, bắt đầu phóng hỏa. Nhưng khi hắn đến nơi, thì đã thấy binh lính trong tộc đã ở đó rồi. Họ theo lệnh của Công Xương làm giống hệt Hãn, đốt hết phần rừng trên đường đi của đám cháy, đến khi cháy loang được một mảng rộng liền lập tức dập tắt. Tuy không đúng bài lắm nhưng rất hiểu quả, còn nhưng nơi gần các kênh rạch, sông suối thì đơn giản hơn, trực tiếp lấy nước dập tắt.
------------------
Bên ngoài khu rừng phòng thủ, Vinh Đạo cùng một nhóm thổ phỉ đứng ở đó. Khuôn mặt của kẻ dẫn đầu quân thổ phỉ có vẻ rất thưởng thức khung cảnh trước mặt
-Quả là đẹp, hahaha, hi vọng chúng sẽ thích món quà trả lễ này – Vinh Đạo cười nói, tay đưa bát rượu lên miệng
-Quân trưởng quả là túc trí đa mưu, thuộc hạ bái phục. Xin hỏi ngài khi nào chúng ta có thể đánh? – Một cừ súy đứng ra, cúi đâu cung kính nói
-Ấy, không vội, cứ để chúng đùa với lửa thêm một chút đã. Nói mọi người nghỉ ngơi thật tốt, đặc biệt là quân của Sái