Sau khi Tạ Quyết trở về không lâu thì mùa đông bắt đầu tới, thời tiết dần dần chuyển lạnh.
Ngoài phòng tuyết rơi, trong phòng đốt lò sưởi, ấm áp như mùa xuân.
Ánh nến mờ nhạt, màu vàng sáng ngời vẩy lên trên sàn nhà màu nâu, nhu hòa mà ấm áp.
Ánh sáng nhu hòa ấm áp từ gian ngoài sàn nhà chiếu đến phòng trong, chiếu đến đống quần áo dưới giường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Áo màu đen cùng màu trắng áo tùy ý tán loạn trên mặt đất, có cả tiểu y màu vàng hơi đỏ lẫn vào trong đó, rất dễ để nhìn thấy.
Trên giường hơi thở ngậm kiều không ngừng phát ra.
Tiểu biệt thắng tân hôn*, Tạ Quyết lại phá lệ vô cùng kiên nhẫn, thẳng đến khi thê tử hoàn toàn thích ứng được mới dùng lực đi vào, thanh âm thê tử run nhắc nhở: “ Áo, áo mưa ”
(*Tiểu biệt thắng tân hôn: vợ chồng xa cách nhau nhiều ngày thì khi gặp nhau sẽ mang lại cảm xúc giống như ngày mới cưới) ).
Tạ Quyết kéo căng thân thể đứng dậy, duỗi cánh tay cường tráng kéo ngăn nhỏ ở đầu giường.
Nhưng lật ra một lúc vẫn không tìm được đồ mình muốn.
Hô hấp Ông Cảnh Vũ dần dần chậm lại, đại não trống rỗng hỗn độn cũng dần dần tỉnh táo, nhìn thấy hắn đang tìm kiếm, chợt nhớ