Trở Về Trước Khi Phu Quân Chết Trận - Trở Về Trước Khi Phu Quân Chết Trận

Chương 37


trước sau


36.
Trong lúc Tạ Quyết trở về quân, mang theo binh vào núi huấn luyện ba ngày hai đêm, ban đêm cực cảnh giác, nghỉ ngơi chỉ hai ba canh giờ.

Nửa đêm tối hôm qua sau khi tỉnh lại, vì giấc mộng mà hoàn toàn không thấy buồn ngủ, mở mắt đến tận hừng đông.

Bên ngoài truyền đến tiếng gà gáy, Tạ Quyết chậm rãi rút tay từ bụng thê tử ra, sau đó vén mạn che xuống giường.

Đứng yên ở bên ngoài giường, cách một lớp mạn trướng mà nhìn qua người trên giường.

Có lẽ là do mình trải qua chuyện kỳ quái, nếu là người bên ngoài cũng trải qua như mình, Tạ Quyết cũng sẽ không quá kinh ngạc.

Chỉ là, hắn chỉ là ngẫu nhiên đoán được chuyện tương lai, tính tình cũng thay đổi chỉ trong vài tháng sao?

Nàng với hắn giống nhau?

Hay vẫn là khác?

Tạ Quyết yên lặng nửa khắc, mới thu lại ánh mắt, thay quần áo đi luyện công buổi sáng.

Dù thân thể còn mỏi mệt, nhưng trong đầu ngàn vạn suy nghĩ, rất tỉnh táo.

Tương phản với Tạ Quyết, Ông Cảnh Vũ ngủ vô cùng tốt.

Có lẽ là do Tạ Quyết trở về cho trong đêm ấm áp, nương theo cửa sổ ngoài nghe được âm thanh tiếng mưa rơi, cho nên Ông Cảnh Vũ một đêm ngủ cũng thực ngon.


Nhưng bởi vì hôm qua mẫu thân ngàn dặm xa xôi đến thăm nàng, lại cùng Tạ Quyết bàn chuyện con đường về sau của phụ thân, cho nên ngủ rất muộn.

Đợi nàng tỉnh, Tạ Quyết cũng vừa lúc luyện công buổi sáng về.

Hắn một thân đai lưng áo bào ngắn, từ gian ngoài tiến đến đổi đồ.

Ông Cảnh Vũ chống đỡ thân thể, hắn vén lên trướng mạn, đưa cánh tay ra: " Để ta đỡ nàng "

Ông Cảnh Vũ bụng lớn, đứng lên ngồi xuống cũng khó khăn, nhưng cũng không vì thế mà khó ngủ.

Nhưng bên cạnh luôn có người cảm thấy nàng rất khó khăn, đều sẽ không tự chủ được muốn đỡ nàng.

Tạ Quyết là phụ thân hài tử, hắn dìu nàng, nàng tất nhiên là sẽ không cự tuyệt.

Nàng không thể để cho hắn cảm thấy sinh đứa nhỏ là chuyện dễ, phải để hắn biết được nàng khổ như nào.

Trải qua như thế, mới hiểu rõ được.

Nếu buồn khổ cùng oán hận đều giấu ở đáy lòng, không nói với hắn, hắn chỉ cảm thấy nàng trôi qua thực tốt, sau đó lại giống đời trước.

Xuống giường, Tạ Quyết thuận tay đem quần áo trên kệ tủ bỏ vào giường.

Ông Cảnh Vũ nói cám ơn, lơ đãng nhìn thấy những tơ máu trên mắt hắn, đoán được đêm qua hắn mất ngủ.

Tạ Quyết mang quần áo tới cho nàng, rồi cũng đi thay đồ.

Ông Cảnh Vũ nhìn bóng lưng của hắn, âm thầm cân nhắc nguyên nhân Tạ Quyết ngủ không ngon.

Chẳng lẽ là bởi vì nàng buổi tối ngáy to?

Hay là nàng thảo luận chuyện hoang đường? Nói chút chuyện mê sảng đời trước?

Nghĩ đến điều này, cảm thấy không khỏi run lên.

Lúc nàng còn đang suy nghĩ, Tạ Quyết mở miệng: " Sáng nay dùng xong bữa sáng, ta có việc bận phải ra ngoài, không dùng bữa trưa ở trong phủ "

Ông Cảnh Vũ lên tiếng, sau đó đứng lên đưa lưng về phía hắn thay đồ.

Suy nghĩ nửa ngày, thử hỏi: " Phu quân đêm qua sao vậy? Là bởi vì thiếp nên ngủ được không ngon? "

Hai người đưa lưng về phía nhau thay quần áo.

Tạ Quyết nghe được lời nàng nói, tay đang thắt đai lưng hơi dừng lại.

Mắt sắc có chút suy tư: " Vì sao lại hỏi như vậy? "

Đổi lại áo trong, nàng xoay người qua, nhìn về phía bóng lưng hắn.


" Trong mắt phu quân có tơ máu, đáy mắt có quầng thâm, giống như đêm ngủ không ngon "

Buộc tốt eo phong, Tạ Quyết quay đầu nhìn nàng, sắc mặt bình tĩnh: " Nàng không cần lo lắng, ta là bởi vì trong quân có chút việc nên phiền lòng "

Tạ Quyết để ý nhất chính là Kiêu Kỵ quân, sẽ bởi vì việc này mà ngủ không được.

" Nếu không bữa sáng một mình thiếp đi chiêu đãi a nương a huynh, chàng ở lại nghỉ ngơi một chút "

Ông Cảnh Vũ cũng không phải đau lòng, mà là ngồi chung một bàn cơm với hắn, hắn lại theo thói quen ngồi đến sống lưng thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lẽo đến mức người khác nuốt không trôi cơm.

Nàng ngược lại đã thích ứng, nhưng a nương cùng a huynh lại không quen.

Tạ Quyết không có đáp lại, đem áo choàng của nàng mang tới, khoác lên trên vai nàng.

" Bữa sáng cũng chuẩn bị xong, trước rửa mặt đi "

Trong mộng, nàng lên án hắn chưa hề cho nàng ôn nhu, mặc dù chưa từng nói qua, nhưng nghĩ đến lại là sớm đã giấu ở đáy lòng.

Ông Cảnh Vũ thấp mắt liếc nhìn áo choàng trên người, ngược lại không có tiếp tục khuyên.

Rửa mặt xong liền đi thiện sảnh.

Dùng xong bữa sáng, Tạ Quyết ra khỏi phủ.

Mấy ngày nay liên tiếp có mưa, đi ra ngoài cũng phải chuẩn bị xe ngựa.

Tạ Quyết vào xe, gã sai vặt hỏi: " Hầu gia là muốn đi nơi nào? "

Tạ Quyết ngồi ở trong xe, mắt

sắc tĩnh mịch, chậm rãi mở miệng: " Đi Tập Hiền Lâu thư các "

Tập Hiền Lâu thư các là bảo tàng cung đình thu thập qua các đời, cùng các thư tịch trong khắp thiên hạ.

Tạ Quyết từ nhỏ chỉ có hứng thú đối với binh thư trong đám thư tịch, chưa hề xem đến những thứ thư tịch quái đản ly kỳ.

Nhưng bây giờ, hắn phải đi nghiên cứu thật tốt.

*

Ông Cảnh Vũ ở cạnh mẫu thân hơn nửa ngày, từ tây sương phòng ra ngoài, liền đi viện sát vách tìm a huynh.

Ông Cảnh Vũ để Minh Nguyệt cùng Phồn Tinh ở bên ngoài phòng, cửa phòng rộng mở.

Cùng a huynh ôn lại chuyện cũ, nàng ủy thác a huynh giúp nàng một chuyện.

" A huynh, muội muốn huynh giúp muội điều tra một người "

Ông Minh Tuyển cười một tiếng: " Muốn tra người nào, trực tiếp nói với a huynh "


Nàng chậm rãi mở miệng: " Người này là thuộc hạ của phu quân "

Ông Minh Tuyển sững sờ, lại nghe muội muội dặn dò: " Người này phải âm thầm tra, ngoại trừ a huynh, không cần thiết để người thứ hai biết "

Ông Minh Tuyển không khỏi nghiêm túc: " Người này làm sao? "

Ông Cảnh Vũ tất nhiên là không thể đem chuyện đời trước nói ra, chỉ có thể nói qua loa: " A huynh thực xin lỗi, muội không thể nói quá nhiều "

Do dự một chút, lại nói: " Chỉ có thể nói có người hoài nghi hắn cấu kết cùng đám cường đạo Ung Châu. Cho nên muội muốn biết hắn có lai lịch gì, mới có thể biết hắn có trung thành với phu quân không, hay vẫn là rắp tâm hại người "

Ông Minh Tuyển nghe được người kia có khả năng cấu kết cùng đám cường đạo Ung Châu, người liền cảm thấy run lên.

Nhưng lập tức lại nghĩ tới muội muội đến cửa lớn còn không ra, cửa nhỏ không có dấu chân của phụ nhân, sao lại hoài nghi việc này?

Chẳng lẽ muội phu trong lúc vô tình tiết lộ, cho nên nàng ghi tạc đáy lòng, mới lo sợ bất an?

Hoặc là Vân huyện cách Ung Châu khá gần, muội muội mới nghĩ đến để hắn đi tra rõ?

Suy nghĩ một phen, Ông Minh Tuyển cảm thấy đại khái là như vậy, nhưng vẫn không khỏi thử hỏi: " Sẽ không phải là muội quá đa nghi đi? "

Ông Cảnh Vũ nhớ lại cảnh năm ngàn người của Kiêu Kỵ binh, chỉ có năm trăm người trở về, cuối cùng Võ giáo úy còn lên thay vị trí của Tạ Quyết, nàng vẫn như cũ cảm thấy không thích hợp.

Nàng lắc đầu: " Chỉ mong là muội đa nghi, một ngày không thể xác định được, muội sẽ ăn ngủ không yên "

" Việc này để người khác đến tra có thể sẽ đánh rắn động cỏ, còn nữa muội cũng tin không được người khác, muội chỉ tin a huynh "

Lần này điều tra Võ Tích, Ông Cảnh Vũ vốn là nghĩ chờ a huynh đến Kim Đô lại nhờ hắn hỗ trợ, chỉ là không nghĩ tới sẽ đến đến nhanh như vậy.

Muội muội nói câu sau cùng, Ông Minh Tuyển rất là hưởng thụ.

Còn có lời gì dễ nghe hơn nữa, có thể khiến cho muội muội tin tưởng hắn, đã đủ cảm thấy hết sức hào hứng.

Thanh âm hắn bỗng nhiên kiên định: " Được, huynh nhất định đem mười tám đời tổ tông nhà hắn tra xét qua "

Ông Cảnh Vũ cười nói: " Cũng không cần phải tra xét tổ tông mười tám đời, chỉ cần tra rõ lai lịch của hắn cùng với quá khứ thôi "

Nói xong nàng lấy ra một tờ giấy đưa cho nghĩa huynh: " Tin tức của người này ở trên giấy, hắn là người Ung Châu, Vân huyện cách Ung Châu gần chút, cũng điều tra dễ "

Nghĩ nghĩ, còn nói: " Ung Châu đến cùng vẫn có cường đạo làm loạn, a huynh nhớ phải cẩn thận chút, lúc đi Ung Châu mang thêm một số người nữa, lúc điều tra cũng dễ dàng cải trang cách ăn mặc "



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện