36.
Trong lúc Tạ Quyết trở về quân, mang theo binh vào núi huấn luyện ba ngày hai đêm, ban đêm cực cảnh giác, nghỉ ngơi chỉ hai ba canh giờ.
Nửa đêm tối hôm qua sau khi tỉnh lại, vì giấc mộng mà hoàn toàn không thấy buồn ngủ, mở mắt đến tận hừng đông.
Bên ngoài truyền đến tiếng gà gáy, Tạ Quyết chậm rãi rút tay từ bụng thê tử ra, sau đó vén mạn che xuống giường.
Đứng yên ở bên ngoài giường, cách một lớp mạn trướng mà nhìn qua người trên giường.
Có lẽ là do mình trải qua chuyện kỳ quái, nếu là người bên ngoài cũng trải qua như mình, Tạ Quyết cũng sẽ không quá kinh ngạc.
Chỉ là, hắn chỉ là ngẫu nhiên đoán được chuyện tương lai, tính tình cũng thay đổi chỉ trong vài tháng sao?
Nàng với hắn giống nhau?
Hay vẫn là khác?
Tạ Quyết yên lặng nửa khắc, mới thu lại ánh mắt, thay quần áo đi luyện công buổi sáng.
Dù thân thể còn mỏi mệt, nhưng trong đầu ngàn vạn suy nghĩ, rất tỉnh táo.
Tương phản với Tạ Quyết, Ông Cảnh Vũ ngủ vô cùng tốt.
Có lẽ là do Tạ Quyết trở về cho trong đêm ấm áp, nương theo cửa sổ ngoài nghe được âm thanh tiếng mưa rơi, cho nên Ông Cảnh Vũ một đêm ngủ cũng thực ngon.
Nhưng bởi vì hôm qua mẫu thân ngàn dặm xa xôi đến thăm nàng, lại cùng Tạ Quyết bàn chuyện con đường về sau của phụ thân, cho nên ngủ rất muộn.
Đợi nàng tỉnh, Tạ Quyết cũng vừa lúc luyện công buổi sáng về.
Hắn một thân đai lưng áo bào ngắn, từ gian ngoài tiến đến đổi đồ.
Ông Cảnh Vũ chống đỡ thân thể, hắn vén lên trướng mạn, đưa cánh tay ra: " Để ta đỡ nàng "
Ông Cảnh Vũ bụng lớn, đứng lên ngồi xuống cũng khó khăn, nhưng cũng không vì thế mà khó ngủ.
Nhưng bên cạnh luôn có người cảm thấy nàng rất khó khăn, đều sẽ không tự chủ được muốn đỡ nàng.
Tạ Quyết là phụ thân hài tử, hắn dìu nàng, nàng tất nhiên là sẽ không cự tuyệt.
Nàng không thể để cho hắn cảm thấy sinh đứa nhỏ là chuyện dễ, phải để hắn biết được nàng khổ như nào.
Trải qua như thế, mới hiểu rõ được.
Nếu buồn khổ cùng oán hận đều giấu ở đáy lòng, không nói với hắn, hắn chỉ cảm thấy nàng trôi qua thực tốt, sau đó lại giống đời trước.
Xuống giường, Tạ Quyết thuận tay đem quần áo trên kệ tủ bỏ vào giường.
Ông Cảnh Vũ nói cám ơn, lơ đãng nhìn thấy những tơ máu trên mắt hắn, đoán được đêm qua hắn mất ngủ.
Tạ Quyết mang quần áo tới cho nàng, rồi cũng đi thay đồ.
Ông Cảnh Vũ nhìn bóng lưng của hắn, âm thầm cân nhắc nguyên nhân Tạ Quyết ngủ không ngon.
Chẳng lẽ là bởi vì nàng buổi tối ngáy to?
Hay là nàng thảo luận chuyện hoang đường? Nói chút chuyện mê sảng đời trước?
Nghĩ đến điều này, cảm thấy không khỏi run lên.
Lúc nàng còn đang suy nghĩ, Tạ Quyết mở miệng: " Sáng nay dùng xong bữa sáng, ta có việc bận phải ra ngoài, không dùng bữa trưa ở trong phủ "
Ông Cảnh Vũ lên tiếng, sau đó đứng lên đưa lưng về phía hắn thay đồ.
Suy nghĩ nửa ngày, thử hỏi: " Phu quân đêm qua sao vậy? Là bởi vì thiếp nên ngủ được không ngon? "
Hai người đưa lưng về phía nhau thay quần áo.
Tạ Quyết nghe được lời nàng nói, tay đang thắt đai lưng hơi dừng lại.
Mắt sắc có chút suy tư: " Vì sao lại hỏi như vậy? "
Đổi lại áo trong, nàng xoay người qua, nhìn về phía bóng lưng hắn.
" Trong mắt phu quân có tơ máu, đáy mắt có quầng thâm, giống như đêm ngủ không ngon "
Buộc tốt eo phong, Tạ Quyết quay đầu nhìn nàng, sắc mặt bình tĩnh: " Nàng không cần lo lắng, ta là bởi vì trong quân có chút việc nên phiền lòng "
Tạ Quyết để ý nhất chính là Kiêu Kỵ quân, sẽ bởi vì việc này mà ngủ không được.
" Nếu không bữa sáng một mình thiếp đi chiêu đãi a nương a huynh, chàng ở lại nghỉ ngơi một chút "
Ông Cảnh Vũ cũng không phải đau lòng, mà là ngồi chung một bàn cơm với hắn, hắn lại theo thói quen ngồi đến sống lưng thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lẽo đến mức người khác nuốt không trôi cơm.
Nàng ngược lại đã thích ứng, nhưng a nương cùng a huynh lại không quen.
Tạ Quyết không có đáp lại, đem áo choàng của nàng mang tới, khoác lên trên vai nàng.
" Bữa sáng cũng chuẩn bị xong, trước rửa mặt đi "
Trong mộng, nàng lên án hắn chưa hề cho nàng ôn nhu, mặc dù chưa từng nói qua, nhưng nghĩ đến lại là sớm đã giấu ở đáy lòng.
Ông Cảnh Vũ thấp mắt liếc nhìn áo choàng trên người, ngược lại không có tiếp tục khuyên.
Rửa mặt xong liền đi thiện sảnh.
Dùng xong bữa sáng, Tạ Quyết ra khỏi phủ.
Mấy ngày nay liên tiếp có mưa, đi ra ngoài cũng phải chuẩn bị xe ngựa.
Tạ Quyết vào xe, gã sai vặt hỏi: " Hầu gia là muốn đi nơi nào? "
Tạ Quyết ngồi ở trong xe, mắt