Trở Về Trước Khi Phu Quân Chết Trận - Trở Về Trước Khi Phu Quân Chết Trận

Chương 43


trước sau


42.
Tạ Quyết nghe được tin tức nhạc phụ đến Kim Đô, vào lúc ban đêm liền về phủ.

Sau khi trở về nghe được nhạc phụ bệnh, đi đầu vấn an.

Ông Phụ trông thấy tế tử, vốn dĩ bởi vì sinh bệnh mà sắc mặt tái nhợt, lập tức đen mặt xuống.

" Tiểu tế gặp qua nhạc phụ ". Tạ Quyết hướng phía nhạc phụ thi lễ.

Ông Phụ hừ lạnh một tiếng, liền một cái liếc mắt cũng không cho hắn, trầm giọng nói: " Ta không chịu nổi ngươi làm lễ này "

Nghĩa tử không dám giấu diếm ông, chuyện liên quan tới nữ nhi, nó biết gì đều một năm một mười nói cho ông nghe.

Ông từ khi biết thân phận tế tử, liền nói qua hôn sự này coi như thôi đi.

Chỉ là hết lần này tới lần khác tế tử lại không chịu, còn đáp ứng qua sẽ chiếu cố tốt nữ nhi, bây giờ hài tử đều kém chút không còn, cái này gọi là chiếu cố tốt?

Vốn dĩ đi lại đường xá xa xôi đã tiêu tan chút giận, nhưng vừa nhìn thấy người, tức giận lại xông lên.

Liễu đại nương tử khuyên nhủ: " Chàng còn bệnh, đừng vì A Quyết mà tức giận "

Khoảng thời gian này, Liễu đại nương tử vốn có thành kiến với tế tử cũng nguôi ngoai đi rất nhiều.


Ông Phụ trầm mặt liếc mắt nhìn tế tử.

Đều do ông, lúc trước không suy nghĩ kỹ càng đã đề nghị Tạ Quyết nghị thân cùng nữ nhi, về sau vì lừa tri phủ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ ép hắn.

Nghĩ đến đây, đột nhiên cảm giác lại không thể chỉ trách mình tế tử, cuối cùng tức giận: " Ta mệt mỏi, chờ ta nghỉ ngơi tốt, sẽ nói chuyện với ngươi "

Liễu đại nương tử nhìn về phía tế tử: " Ngươi chớ có chờ, đem bệnh qua cho A Vũ sẽ không tốt, nhanh đi về đi "

Sau mấy câu, Tạ Quyết cũng vái chào, lui ra khỏi phòng.

*

Tạ Quyết đi ra từ tây sương phòng, liền trở về phòng chính.

Ông Cảnh Vũ thấy hắn trở về, cũng không quá mức kinh ngạc, dù sao hắn mấy ngày trước đây mới từ trong phủ rời đi.

Nhưng nàng suy nghĩ làm sao để Tạ Quyết chú ý đến Võ Tích.

Nàng chỉ gặp Võ Tích một lần, bỗng nhiên nhắc đến hình như cũng không tốt.

Có lẽ có thể thừa dịp hắn lần tiếp theo đến phủ, cũng chính lần hài tử trăm ngày mở yến, cho hắn một cái ngáng chân.

Có ý nghĩ này, Ông Cảnh Vũ đã bắt đầu nghĩ đến làm sao ngáng chân hắn.

Trong lúc đang suy nghĩ, Tạ Quyết đã đóng lại cửa phòng, nói: " Nhạc phụ nhiễm phong hàn, đã tìm đại phu đến xem chưa? "

" Đã tìm, đại phu nói nghỉ ngơi mấy ngày, giữ ấm cơ thể là ổn "

Nàng biết a cha tới, còn chuẩn bị cả quần áo đủ dày, cho nên lúc nãy cũng vừa đưa qua.

Tạ Quyết đem áo choàng cởi ra, đặt ở một bên, rửa tay xong liền đi về phía thê tử, ngồi ở bên cạnh nàng, chậm rãi đặt tay lên trên bụng nàng.

" Sáng sớm hôm nay hài tử động, hiện tại rất yên tĩnh, giống như là ngủ "

Ông Cảnh Vũ muốn đứa nhỏ trong bụng nhận được hết tình thương của Tạ Quyết.

Cho nên nàng cố ý từ lúc hài tử còn chưa ra đời, khiến Tạ Quyết thân cận với hắn nhiều chút, chờ mai kia sinh ra sẽ không bị phụ thân đối xử lãnh đạm.

Tạ Quyết nhẹ gật đầu, ngẩng đầu hỏi nàng: " Thái y nói khi nào lâm bồn? "

Ông Cảnh Vũ nghĩ: " Ước chừng giữa tháng hai, chênh lệch mấy ngày cũng là bình thường "

Tạ Quyết thu hồi tay, cúp mi suy tư, giống như đang suy nghĩ cuối tháng có rảnh rỗi hay không.


Ông Cảnh Vũ thấy hắn nghiêm túc suy tư, trong lòng rất là bình tĩnh, không có chờ mong cũng không có thất vọng.

Nàng cả đời này muốn lúc hạ sinh đứa nhỏ thì Tạ Quyết cũng có mặt ở đó, không phải là bởi vì có hy vọng gì với hắn, mà là không muốn để cho tương lai hài tử thất vọng với người phụ thân này.

Tạ Quyết có thể thấy được đáy mắt nàng bình tĩnh không lay động, giống như đối với việc hắn có thể trở về hay không cũng không quá chờ mong.

Lúc ở Vân huyện, trong mắt luôn luôn chờ mong hắn trở về, lúc này hoàn toàn khác.

Trong lòng có một chút cô quạnh, nhưng vẫn thản nhiên nói với nàng: " Không có chuyện gì ngoài ý muốn, ta lúc đó có thể ở trong phủ "

Ông Cảnh Vũ gật đầu, chỉ cần không phải hắn rõ ràng có thể trở về nhưng lại không trở về, thánh ý làm khó là có thể hiểu được.

Tạ Quyết đổi qua quần áo, dìu thê tử đi thỉnh an lão thái thái.

Lão thái thái thấy tôn nhi về phủ, lại bắt đầu nói với hắn rằng quân vụ quan trọng, nhưng trong đầu lại vui hơn bất cứ ai.

" Đều đã chắc chắn là nam hài, danh tự cũng nên định ra ". Lão

thái thái nhìn bụng tôn tức, trên mặt không cầm được ý cười.

Kể từ khi biết là nam hài, đại phòng cuối cùng cũng có người kế tục, nhìn tôn tức thế nào cũng đều cảm thấy thuận mắt. Ngay cả việc nhận qua tức giận của Liễu đại nương tử cũng không còn quan trọng.

Thái độ của lão thái thái giống như chưa từng gây khó dễ cho nàng.

Lão thái thái cũng sống không được nhiều năm nữa, Ông Cảnh Vũ hùa theo bà một chút cũng không sao.

Vui xong, lão thái thái thở dài một hơi, nói: " Phụ thân Quyết ca nhi khi còn sống, nhắc qua nếu như về sau Quyết ca nhi thành thân sinh hài tử, mặc kệ đứa bé là nam hài hay nữ hài, danh tự đều cần mang chữ Lan "

Nói đến đây, lão thái thái thần sắc yếu ớt: " Chữ Lan* trong sóng lớn, Quyết ca nhi cùng phụ thân hắn đều gặp quá nhiều sóng gió, chữ này nói tốt cũng không tốt, ta hi vọng đứa nhỏ này có thể trôi qua không trắc trở, cho nên lấy tên Vô Lan, như thế nào? "

(* Chữ Lan này là chữ 瀾: sóng lớn ).

Lão thái thái nhìn về phía tôn nhi cùng tôn tức.

Mặc dù bên ngoài giả bộ hòa khí với lão thái thái, nhưng không thể không thừa nhận danh tự này cũng là Ông Cảnh Vũ muốn.

Đứa nhỏ này bảo vệ không dễ, nàng cũng hi vọng hắn về sau không phải trải qua sóng gió.

Ông Cảnh Vũ không có ý kiến, Tạ Quyết tự nhiên cũng không có ý kiến.

Tên hài tử cũng coi như là đã định.

Trước khi rời đi, lão thái thái để Trần bà tử đem thuốc bổ cùng trân bảo đưa đến Trử Ngọc Uyển cho Ông Phụ, ngược lại là chờ hắn phong hàn đi qua, sẽ tự mình đi nói lời cảm tạ.

Mặc dù oán Ông Phụ tùy ý định hôn sự cho tôn nhi bà, nhưng đến cùng là ân nhân cứu mạng, nhất quyết không thể bạc đãi.


Ông Cảnh Vũ cũng không giúp a cha cự tuyệt.

Đây là đưa cho a cha, tự nhiên do a cha quyết định.

Trở lại Trử Ngọc Uyển, đồ cũng để cho người đưa đi Tây Uyển.

Qua một lát, Trần bà tử khó xử nói: " Lão phu nhân nói, đưa lễ ra ngoài, không có đạo lý thu lại "

Trần bà tử trước kia không biết gì về phu thê Ông gia, nhưng khi gặp mới biết được Liễu đại nương tử lợi hại, biết được Ông tri huyện nói một không nói hai.

Hai phu thê đều không phải người hồ đồ.

Mà cả hai chỉ là một nữ nhi, cũng không có sinh thêm nhi tử, càng không ở bên ngoài nuôi ngoại thất, có thể thấy được là thật sự coi Ông nương tử như hòn ngọc quý trên tay, nếu là lúc trước biết được nam tử cứu trở về là hầu gia, chưa chắc sẽ chịu đem nữ nhi cao gả.

Gả cao quá mức, người lòng như gương sáng đều sẽ biết thời gian trôi qua ở vọng tộc không phải là dễ chịu.

Liễu đại nương tử từ trong phòng đi ra, chỉ thấy đặt ở dưới hiên một đống lễ vật, ngẩng đầu hướng phòng chính nhìn lại.

Đối diện với ánh mắt bất đắc dĩ của nữ nhi.

Ông Cảnh Vũ cùng Tạ Quyết bên cạnh nói: " Nếu không để cho người đem những vật kia đưa về cho tổ mẫu? "

Tạ Quyết suy tư mấy giây, đi xuống dưới hiên, đi về phía tây sương phòng.

Ông Cảnh Vũ chỉ biết Tạ Quyết cùng mẫu thân nói mấy câu, sau đó a nương nhíu mày.

Tại lúc a nương vào trong phòng cùng a cha nói mấy câu, liền phân phó hạ nhân đem đồ đều để vào bên trong phòng.

Chờ Tạ Quyết trở về, Ông Cảnh Vũ mới tò mò hỏi hắn: " Phu quân cùng a nương nói gì, mới khiến cả hai bằng lòng nhận những lễ vật kia? "

Tạ Quyết đỡ nàng trở về phòng, thản nhiên nói: " Ta chỉ nói đồ cũng là bọn họ nên có được, tổ mẫu ưa sĩ diện, bọn họ nếu không thu, chỉ sợ tổ mẫu sẽ không thích, về sau nếu là bị người khác sờ gáy moi ra, chỉ sợ lại gây khó dễ cho nàng "

Ông Cảnh Vũ dừng bước chân lại, kinh ngạc nhìn về phía hắn: " Phu quân thật nói như vậy? "

Tạ Quyết gật đầu: " Đây là thật "



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện