67.
Ông Cảnh Vũ cả người đều say khướt, được Minh Nguyệt lau người cho liền lăn ra ngủ.
Tạ Quyết từ trong phòng đi ra, vừa lúc ở hành lang bắt gặp tên nam nhân cùng ném bình ở quán nhỏ.
Ánh mắt hai người va vào nhau, nam nhân kia cười một tiếng, hướng Tạ Quyết gật đầu một cái.
Tạ Quyết sắc mặt đạm mạc từ bên cạnh đi qua.
Đợi nam tử kia trở về phòng, Tạ Quyết đi tới đầu bậc thang, thấp giọng phân phó thị vệ trông chừng: “ Tên nam tử vừa nãy, nhìn chằm chằm một chút ”
Phân phó xong, mới từ trên lầu đi xuống.
Đi xuống lầu, thị vệ hôm nay đi theo Tạ Quyết ra ngoài, hướng phía Tạ Quyết chắp tay.
Tạ Quyết ra hậu viện, thị vệ theo sát sau lưng, thấp giọng nói: “ Đêm nay thủ hạ đi lục soát trà lâu, dù chưa tra được manh mối gì, nhưng đặc biệt lưu ý người mang mặt nạ với đấu lạp, có một tên mang mặt nạ hài đồng, thân hình cùng đôi tỷ đệ kia tương tự ”
Nghĩ nghĩ, còn nói: “ Khất xảo tiết náo nhiệt như vậy, hài tử cơ hồ đều ra đường xem náo nhiệt, vậy mà lại có hài tử không yêu thích náo nhiệt, lại chạy đến trà lâu uống trà, thuộc hạ quả thực cảm thấy quỷ dị, theo dõi không được bao lâu liền bị cắt đuôi ”
Nghe được đôi tỷ đệ kia có khả năng đang ở Man Châu, Tạ Quyết cũng không kinh ngạc, đã có thể cải trang ăn mặc lên thuyền, chính là đối với thuyền quan nổi tâm tư, trong bóng tối nhìn bọn hắn chằm chằm cũng là không kỳ quái.
Sau khi suy nghĩ một chút, hắn thấp giọng phân phó: “ Truyền tin cho mọi người, chúng ta có khả năng đã bị để mắt tới, để bọn hắn đề cao cảnh giác ”
Thị vệ thấp giọng lên tiếng “tuân lệnh” sau đó lui ra ngoài.
*
Nắng sớm mờ mờ, Ông Cảnh Vũ tỉnh ngủ, bởi vì say rượu, toàn thân đều mệt mỏi, đến cái trán cũng ẩn ẩn đau.
Tạ Quyết rời giường mặc quần áo, đến lúc buộc eo phong thì nghe được âm thanh tiếng rên khó chịu ở bên trong vi trướng, kèm theo đó là tiếng ho khan.
Hắn dừng động tác buộc eo phong, quay người đi đến trước bàn rót một chén trà, đến bên ngoài giường, vén lên mạn trướng, ngồi xuống đem nàng đỡ dậy, để nàng uống chút nước.
Hắn thấp giọng nói: “ Sau khi say rượu sẽ khó chịu, uống một chút nước nhuận họng ”
Nước trà vào cổ họng, đau nhức mới dần dần dịu xuống.
Tạ Quyết đem cái chén trống đặt sang một bên, nàng ngước mắt nhìn về phía hắn, con mắt đỏ ửng ướt át, ngay cả lúc nói chuyện cũng mang theo giọng mũi nồng đậm: “ Đầu ta đau ”
Giống như là âm thanh nũng nịu, nhưng kỳ thật khá yếu ớt.
Tạ Quyết sững sờ, theo đó đưa tay lên đặt trên trán nàng, có chút nóng.
Lông mày không khỏi nhíu chặt lại, môi mỏng cũng nhếch lên.
Đại khái là do tối hôm qua uống rượu lại trúng gió, cho nên bị cảm lạnh.
Hắn thu tay lại, để nàng nằm xuống, thấp giọng nói: “ Nàng nghỉ ngơi đi, ta kêu người mời đại phu ”
Ông Cảnh Vũ “ừ” một tiếng, cũng nằm xuống.
Thần sắc Tạ Quyết nặng nề, đem chăn mỏng đắp lên người nàng, sau đó đứng dậy, chỉnh lại eo phong, nhanh chóng thắt lại, liền đi ra bên ngoài.
Phân phó người đi mời đại phu, cũng kêu hạ nhân chuẩn bị nước.
Vào trong phòng, đem khăn vắt khô đặt ở trên trán nàng.
Vốn dĩ hôm nay sẽ đến Vân huyện, nhưng bởi vì thê tử bệnh, cho nên chậm trễ mất hai ngày.
Nhưng Ông Phụ không thể rời Vân huyện quá lâu, cũng chỉ có thể trước trở về, mà Liễu đại nương tử ở lại chăm sóc nữ nhi cùng tôn tử.
Tạ Quyết lần này đến Vân huyện hi vọng có thể xoá bỏ khúc mắc thê tử dành cho hắn, ngoài ra còn muốn đi Ung Châu một chuyến, nên tính toán ở đây tầm hơn nửa tháng.
Cho nên dừng lại thêm hai ngày ỏ Man Châu cũng không ảnh hưởng gì.
Có thuyền quan bỏ neo ở Man Châu, tri phủ Man Châu không có khả năng không biết được.
Biết được là Vĩnh Ninh hầu, cho nên ngày thứ hai của lễ Khất xảo, liền tự thân tới cửa bái phỏng, biết được Vĩnh Ninh hầu phu nhân nhiễm phong hàn, cũng không dám quấy rầy, chỉ nói đợi hầu gia cùng phu nhân dưỡng tốt thân thể, lại đến Vân huyện bái phỏng.
Ông Cảnh Vũ nhiễm phong hàn, cả người đều ỉu xìu, không có tinh thần.
Hai ngày nay Tạ Quyết cũng không đi ra ngoài, đều ở trong phòng chăm sóc nàng.
Ngày đầu tiên toàn thân Ông Cảnh Vũ không còn chút sức lực nào, ra một thân mồ hôi cũng là Tạ Quyết lau cho nàng.
Nàng nếu tỉnh táo, tất nhiên không muốn để hắn giúp, chỉ là nàng uống thuốc xong đều mơ mơ màng màng, lúc sau mới phát hiện Tạ Quyết lau người cho nàng.
Liếc mắt nhìn hắn, lôi kéo chăn trên người, thanh âm khàn khàn hỏi: “ Sao lại là chàng, Minh Nguyệt các nàng đâu? ”
Tạ Quyết đem khăn để vào trong chậu, lại lau cánh tay nàng, cùng nàng nói: “ Trong khách điếm không có chuyện để làm, liền ở lại trong phòng chăm sóc nàng ”
Đánh mắt nhìn động tác nàng kéo chăn, trầm ngâm mấy giây, hỏi: “ Trong mắt nàng, ta chính là không kìm chế nổi bản thân, ngay cả khi nàng mang bệnh cũng đều không tha? ”
Ông Cảnh Vũ nghe vậy, nhịn không được cười một tiếng, sau đó bỗng nhiên ho khan.
Tạ Quyết buông khăn xuống, lập tức rót một chén nước, nửa đỡ nàng dậy, đem cốc nước để bên môi của nàng, vỗ nhẹ nhẹ lưng nàng.
Một hồi lâu sau hơi thở nàng mới ổn, hốc mắt đều bởi vì ho mà tràn ra nước mắt, rúc vào trong ngực Tạ Quyết nhu thuận đáng thương.
Nàng hiện tại đầu vẫn ẩn ẩn đau, toàn thân đau nhức, ngay cả cổ họng cũng vô cùng đau, hoàn toàn không có tâm tình giận dỗi Tạ Quyết.
Tạ Quyết sờ trán của nàng, trải qua một ngày hai đêm, cuối cùng cũng đỡ sốt, hiện tại mặc dù trán vẫn còn nóng, nhưng cũng không nóng như trước.
Tròng mắt liếc nhìn nàng không có tinh thần, ngược lại hi vọng nàng sớm bình phục, châm chọc khiêu khích hắn như lúc trước.
Thanh âm hơi nhỏ: “ Ngủ thêm một lát, đại phu nói ra mồ hôi rồi ngủ tiếp một giấc liền có thể tốt ”
Nàng nhẹ gật đầu, sau đó lại nằm xuống.
Lâm vào giấc ngủ mê man, mơ màng cảm giác được có người vuốt ve trán nàng mấy lần, cũng không ngừng lau mồ hôi cho nàng.
Mở hờ mắt ra nhìn, thấy là Tạ Quyết, trong lòng tự nhủ hắn thật biết hầu hạ người khác, sau đó lại ngủ thiếp đi.
Nghỉ ngơi hai ngày, bệnh cũng thuyên giảm được một nửa.
Đến cùng đi Vân huyện cũng không được nhiều, nàng chỉ biết Tạ Quyết muốn đi Ung Châu một chuyến, cả đi lẫn về tốn mấy ngày, không nên ở Man Châu lãng phí quá nhiều thời gian, cho nên nàng yêu cầu tới Vân huyện.
Buổi sáng ngày thứ ba, xe ngựa chờ ở bên ngoài đợi xuất phát.
Nàng ho nhẹ hai tiếng, mang lên đấu lạp từ trong phòng đi ra.
Đi tới đại đường, đã có người dưới lầu dùng đồ ăn sáng, mơ hồ phát giác được có ánh mắt rơi trên người nàng, nàng bước chậm lại, nửa quay người liếc nhìn.
Chỉ mấy giây liền tìm được chủ nhân của ánh mắt kia.
Là nam nhân.
Ông Cảnh Vũ rất nhanh liền nhận ra tên nam nhân hôm trước tranh quạt với Tạ Quyết.
Đại đường không có nhiều người, nhưng đa phần đều âm thầm dò xét đám người các nàng, nhưng không quang minhung chính đại giống nam tử kia.
Thậm chí lúc nàng nhìn lại, còn nhìn nàng lộ ra ý cười.
Ông Cảnh Vũ đè xuống phản cảm, quay đầu đi ra khỏi đại đường.
Tạ Quyết đợi trước cửa khách điếm, sớm đã quan sát nam nhân kia.
Nam tử kia ánh mắt không chút kiêng kỵ rơi vào trên người thê tử, mắt sắc thoáng chốc sắc bén, theo đó đi đến bên thê tử, ánh mắt mang theo cảnh cáo nhìn nam nhân kia.
Hắn ta cười cười, sau đó thu ánh mắt lại.
Từ trong khách điếm ra ngoài, lên xe ngựa, Ông Cảnh Vũ đem đấu lạp lấy xuống.
Tạ Quyết đánh mắt nhìn xung quanh khách điếm, theo đó thả mành xe ngựa xuống.
Ông Cảnh Vũ buồn bực liếc mắt nhìn hắn, suy nghĩ một lát, hiểu hắn vì sao bỗng nhiên muốn đem mành cửa buông xuống.
Khóe miệng nàng hơi cong lên, ngược lại không nói gì.
Bởi vì chưa khỏi bệnh hẳn, sợ đem bệnh qua cho Lan ca nhi, cho nên Lan ca nhi cùng ngoại tổ mẫu ngồi ở một chiếc xe ngựa khác.
Từ Man Châu đến Vân huyện, lộ trình khoảng ba canh giờ, con đường phía trước xóc nảy nàng ngồi rất không thoải mái.
Trước kia cái gì cũng đều nhịn, chỉ là người