94.
Mặt trời sắp lặn, màn đêm buông xuống.
Buổi tối Tạ Quyết trở về, hỏi thê tử: “ Hôm nay Anh Nương có an phận không? ”
Ông Cảnh Vũ đem áo ngoài của hắn cởi ra, “ Mới vào phủ ngày đầu tiên, nàng ta có thể không an phận sao? ”
Đem áo ngoài treo lên, vuốt lấy nếp nhăn ở áo, chợt nhớ tới chuyện đời trước, bỗng nhiên nhìn về phía Tạ Quyết đang uống nước.
“ Đúng rồi, dựa theo lời Anh Nương nói, nàng ta nếu trốn từ Hãn Vân trại ra, hẳn là phải tìm một chỗ trốn mới đúng chứ, vậy mà nàng ta còn dám trắng trợn ở lại ở Kim Đô? ”
Tạ Quyết vuốt cốc, suy nghĩ một chút, buông cốc xuống nói: “ Quế Châu cách Kim Đô hơn hai nghìn dặm, nếu Anh Nương không để bại lộ thân phận mình là người Kim Đô, dưới gầm trời này còn rất nhiều, có rất nhiều lưu dân, mẫu tử lang thang cũng thường hay gặp, những người Hãn Vân trại chưa chắc sẽ đuổi tới nơi này ”
Ông Cảnh Vũ khẽ nhíu mày: “ Vậy Võ Tích đâu, không thể không biết nàng ta? ”
Tạ Quyết lắc đầu, nói: “ Võ Tích rời Ung Châu đã tám năm, so với lúc nàng ta đến Ung Châu còn sớm hơn, với lại không phải tin tức vô cùng quan trọng thì sẽ không tùy tiện liên hệ với hắn ”
Ông Cảnh Vũ sau khi nghĩ lại, hình như nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt nghi hoặc, buông xuống gậy trúc đi tới bàn ngồi xuống.
Nàng nói: “ Nói đến đây, tại sao ta lại cảm thấy lúc trước nàng ta tiến vào hầu phủ, muốn người khác nghĩ rằng hài tử là của chàng, lẽ nào là muốn mượn nó để thoát khỏi hoài nghi của tặc nhân ở Ung Châu? ”
Lúc Tạ Quyết nghe được câu “hài tử là của chàng”, lông mày cau lại, nghe rất là kỳ quái.
Ông Cảnh Vũ tự nhủ: “ Người bên ngoài đều nói nàng ta là ngoại thất chàng nuôi ở bên ngoài, sau đó mượn cớ để đưa vào phủ, hài tử cũng là ngoại thất tử của chàng. Nếu là như thế, người bên ngoài sao có thể hoài nghi nàng ta đến từ Ung Châu? ”
“ Kiếp trước ta rất ít nghe thấy Mặc Lân nói chuyện, ngay cả lúc mở miệng cũng là dùng khẩu âm Kim Đô, mà không phải khẩu âm Ung Châu ”
Tạ Quyết rót cho nàng một chén nước trà, đối với chuyện của Anh Nương không có một chút hiếu kì, nhưng đối với chuyện của thê tử ngược lại rất hiếu kì.
Thấy nàng nhận nước trà, hắn hỏi: “ Người cũng đón vào rồi, nàng đến cùng tính làm gì? ”
Ông Cảnh Vũ uống một hớp nước trà, mím môi cười với hắn một tiếng, ra vẻ thần bí: “ Chàng rất nhanh sẽ biết ”
Tạ Quyết: “ Vậy ta liền chống mắt lên chờ ”
Ông Cảnh Vũ lại uống một hớp nước trà, ý cười thu lại, lộ ra mấy phần sầu lo: “ Sắp phải đi Ung Châu, chàng chuẩn bị đến đâu rồi? ”
Chuyện của Anh Nương, Ông Cảnh Vũ ngược lại không để ý, nàng để ý là chuyện Tạ Quyết lãnh binh xuất chinh.
Tạ Quyết cười nhạt một tiếng: “ Đã chuẩn bị rất tốt, nàng không cần quá mức lo lắng ”
Trận chiến kia để phu thê bọn họ tử biệt năm năm, nàng làm sao có thể không để ý?
Nàng buông cốc xuống, bắt lấy cánh tay hắn, thần sắc nghiêm túc: “ Nhất định phải bình an trở về ”
Mỗi lần nhớ tới hồi ức thảm liệt đời trước, Ông Cảnh Vũ đều cực kỳ không hi vọng Tạ Quyết lại một lần nữa lãnh binh đi Ung Châu. Chỉ có điều Tạ Quyết đứng ở vị trí này, vậy đó chính là chức trách của hắn, cho dù không đi Ung Châu thì cũng phải đi những nơi khác.
Còn nữa, từng có kinh nghiệm thảm bại một lần, lần này còn tương kế tựu kế, trọng dụng Võ Tích, để đám cường đạo Ung Châu rơi vào trong bẫy, cũng có thể đem thương tổn giảm xuống thấp nhất.
Cho nên, chỉ có Tạ Quyết là thích hợp lãnh binh đi Ung Châu nhất.
Tạ Quyết cầm ngược tay nàng, cũng không nói gì.
Buổi tối, đôi phu thê sau một trận mây mưa, Tạ Quyết để trần nửa người dựa ở đầu giường, vân da lộ rõ, vân da trên bụng tạo thành một đường kéo dài hình tam giác, mà phía dưới được che bởi một lớp chăn mỏng.
Trên cơ thể non trẻ tuyệt mỹ lại có những vết sẹo cũ to nhỏ không đều. Vết sẹo hung hiểm nhất đa số đều là lúc gặp nạn ở Man Châu lưu lại.
Một đầu tóc đen của Ông Cảnh Vũ xõa ra, rủ xuống ở trên người hắn.
Nàng chỉ mặc tiểu y, mặc lên một kiện áo đơn bạc ngồi ở bên cạnh hắn, cúi đầu nhìn vết sẹo trên người hắn, đầu ngón tay mềm mại mơn trớn trên những vết sẹo cũ.
Đầu ngón tay của nàng mơn trớn đến đâu, Tạ Quyết liền có cảm giác tê dại, cho dù đã làm hai lần rồi, nhưng lại vẫn bị phân tâm.
Yết hầu Tạ Quyết khẽ lăn, khàn giọng hỏi: “ Nàng đang làm gì vậy? ”
Ông Cảnh Vũ thấp giọng nói: “ Ta muốn nhớ thật kỹ trên người chàng có bao nhiêu vết sẹo, chờ khi chàng từ Ung Châu trở về. . . ”. Nàng ngước mắt nhìn hắn: “ Ta lại đếm kỹ, nếu là nhiều thêm một vết thương, ta liền một tháng không để ý đến chàng ”
Nghe được nàng nói vậy, trong lòng Tạ Quyết phát run, cả người nóng lên.
Hắn bắt lấy tay nàng đang phủ trên eo hắn, tiếp đó trong chớp mắt, bỗng nhiên kéo một cái, đem nàng kéo đến trên người mình.
Áo trên người Ông Cảnh Vũ rơi xuống, chỉ mặc tiểu y đụng vào trong ngực hắn, cả người nóng bừng, bốn mắt nhìn nhau.
Nàng chỉ thấy được trong mắt Tạ Quyết đều là nàng, sắc mặt nàng ửng đỏ: “ Chàng tính làm gì đấy? ”
Tạ Quyết ngắm nhìn nàng, ánh mắt xa xăm.
Hắn chậm rãi mở miệng, thanh âm khàn khàn: “ A Vũ, nàng cũng đã biết, năm năm dài dằng dặc kia ta chỉ có nàng ”
Ông Cảnh Vũ hơi ngạc nhiên nhìn về phía hắn, lại nghe hắn nói thật nhỏ: “ Mặc kệ là ban ngày hay là đêm tối, mặt trời mọc hay là mặt trời lặn, cũng không kể đến là mùa hạ nóng bức hay là ngày đông lạnh lẽo, với ta mà nói, đều không có ý nghĩa, có thể đi theo nàng, nhìn thấy nàng, thời gian mới có thể trôi qua nhanh. Từ từ ta bắt đầu không bỏ nàng xuống được, ta đều nghĩ nếu có một ngày ta không nhìn thấy nàng, thời gian này hẳn là rất gian nan. . . ”
Nhìn sắc mặt thê tử dần trở lên cổ quái, Tạ Quyết phản ứng kịp năm năm kia hắn ở hình dạng gì, hắn thấp giọng nói: “ Thật có lỗi, hù đến nàng ”
Ông Cảnh Vũ khẽ lắc đầu, thấp giọng nói: “ Người chết đi đều là những người mà ta ngày nhớ đêm mong. Nghĩ đến đây, cũng không cảm thấy đáng sợ, chỉ là ta không nghĩ tới. . . Chàng sẽ nói như vậy, còn có. . . ”
Tạ Quyết nghi hoặc: “ Còn có? ”
Lòng bàn tay nàng chống trên ngực hắn, nhìn chằm chằm con ngươi đen nhánh của hắn, hỏi: “ Đêm hôm ấy ta ở trong từ đường, đứng trước bài của chàng nói muốn rời hầu phủ, chàng có phải cũng ở đó không? Cửa trong phòng lúc đó đóng chặt, ánh nến không gió mà bập bùng lên xuống, có phải là kiệt tác của chàng không? ”
Tạ Quyết lập tức yên lặng, cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn vẫn là gật đầu: “ Có lẽ là vậy, ta cũng không rõ lắm ”
Ông Cảnh Vũ nói: “ Nhất định là chàng, khi đó dọa ta sợ đến mức nào, một đêm ta đều miên man suy nghĩ, nghĩ là chàng trở về. . . ”
Nghe được lời này, Tạ Quyết hơi híp mắt lại: “ Không phải vừa rồi nàng mới nói những người đã mất đều là người nàng ngày nhớ đêm mong, nàng không cảm thấy sợ, sao giờ lại sợ rồi? ”
Ông Cảnh Vũ phản bác: “ Chàng cũng nói là mới vừa rồi, nhưng ta đang nói là kiếp trước, ta nếu mà vừa mới trở về, chàng nói ở cạnh ta năm năm, đây không phải là trực tiếp đem ta dọa sợ ”
Thê tử nói điều này, Tạ Quyết cảm thấy có lỗi,