102.
Võ Đức Tư là cấm quân hoàng thành.
Võ Đức Tư cũng xuất thủ, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Ông Cảnh Vũ.
Võ Đức Tư tại sao lại xuất thủ?
Chẳng lẽ là có người phát giác ra manh mối?
Rất nhanh, nghi vấn của Ông Cảnh Vũ được giải đáp.
Chạng vạng tối, Tân An quận vương phủ Lạc tiểu quận vương tới chơi, Ông Cảnh Vũ mới biết là chuyện gì đang xảy ra.
Hóa ra là vài ngày trước Lạc tiểu quận vương ở chợ đêm phát hiện người khả nghi, sau đó bám đuôi theo, để người nhìn chằm chằm, lại để lão quận vương tiến cung bẩm báo thánh nhân.
Thánh nhân sau khi biết được, liền phái người Võ Đức Tư bắt đầu điều tra theo dõi.
Hôm nay thấy bọn chúng có hành động, ra ngoài mãi nghệ, người của Võ Đức Tư cũng âm thầm ẩn núp trong phố xá, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Lạc Quân nghe nói bọn hắn động thủ, còn cướp xe ngựa Vĩnh Ninh hầu phủ, liền biết là nhằm tới Vĩnh Ninh hầu phủ.
Suy đoán một chút, hiện tại Ung Châu vừa đánh thắng trận, ở lúc này bỗng nhiên xuất thủ với nữ quyến Vĩnh Ninh hầu phủ, không cần nghĩ nhiều cũng đoán được những tên này là nghiệt dư của cường đạo Ung Châu.
“ Đoán được có thể là nghiệt dư Ung Châu, ta liền cũng đến đây ”. Dừng một chút, ân cần hỏi: “ Phu nhân ngươi không sao chứ? ”
Ông Cảnh Vũ cười yếu ớt lắc đầu: “ Lần này thật sự rất cảm tạ tiểu quận vương ra tay trượng nghĩa, muộn như vậy đến ghé qua phủ, cũng đa tạ đã quan tâm ”
Lạc Quân cười tươi rói một tiếng, nói: “ Đổi lại người khác cũng sẽ thế, ta chẳng qua chỉ là làm chuyện mà người khác vốn dĩ cũng sẽ làm thôi, phu nhân không cần khách khí. Còn nữa, ta cùng Tạ hầu từ nhỏ đã có giao tình, ở trong Kiêu Kỵ binh được hắn chiếu cố, ta lẽ ra phải sang đây thăm hỏi ”
Nói đến đây, hắn lại nói: “ Đúng rồi, khi ta đi một chuyến tới Võ Đức Tư, nghe nói tên đứng đầu đám tặc không có bị bắt, phu nhân vẫn phải hết sức cẩn thận ”
Nghe được tên cầm đầu không bị bắt lại, sắc mặt Ông Cảnh Vũ nhất thời trầm xuống.
—— lại không bắt được. . .
“ Bọn họ nói sẽ dùng hình bức cung với đám tặc này, ngày mai sẽ vẽ ra chân dung tên cầm đầu, dán toàn thành truy nã, hiện tại Kim Đô thành đều đang đề phòng, tặc nhân cũng khó có thể ẩn mình đi, một người cũng thành không làm lên tai bay vạ gió gì, đêm nay phu nhân có thể yên tâm ngủ ”
Ông Cảnh Vũ cười nhạt một tiếng: “ Chỉ hi vọng như vậy ”
Sau khi đưa tiễn Lạc tiểu quận vương, Ông Cảnh Vũ thở nhẹ ra một hơi, nhưng sắc mặt dần lạnh lùng.
Người quan trọng nhất chưa bắt được, nàng cũng không thể ngủ yên.
Từ trong sảnh đi ra ngoài, mí mắt chẳng biết tại sao đều nhảy.
Mắt trái nhảy tài, mắt phải nhảy tai.
Nếu lúc này mắt phải nhảy cũng không sao, nhưng sao mắt trái lại nhảy, khiến nàng buồn bực.
Lại thở ra một hơi, cũng không nghĩ nhiều nữa mà trở về viện tử.
Lúc này, sắc trời đã hoàn toàn tối, trăng sáng đang treo lửng lơ trên bầu trời.
Về tới viện, lơ đãng nhìn ánh trăng phản chiếu xuống mặt hồ, cũng phản chiếu một bầu trời đầy sao.
Ông Cảnh Vũ dừng bước, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trời.
Hôm nay đã là ngày thứ một trăm Tạ Quyết đi Ung Châu, hắn ở trên thư chưa từng nói Ung Châu hung hiểm, chỉ tốt khoe xấu che, cũng không biết hắn ở Ung Châu có mạnh khỏe không?
Có bị thương hay không?
Có bận rộn đến mức sinh hoạt hàng ngày rối loạn không?
Ông Cảnh Vũ lại thở dài, nắm chặt quạt tròn trong tay.
Nàng cúi đầu nhìn cây quạt, ánh mắt yếu ớt lộ ra tia tưởng niệm.
Quạt tròn này là của lễ khất xảo năm nay, hắn để người đưa quạt đến.
Nàng hình như rất nhớ Tạ Quyết, cũng chưa hề nhớ nhung như vậy.
Hắn ở lúc này, dù là nửa năm này thường xuyên ở trong quân, Ông Cảnh Vũ cũng không có quá nhiều cảm giác, nhưng chân chính rời đi lâu như vậy, nàng mới cảm thấy không quen.
Buổi tối lúc đi tiểu đêm, ngồi ở trên giường nhìn vị trí bên ngoài trống rỗng, sẽ ngẩn người phát ngốc nửa khắc.
“ Nương tử có chuyện gì sao? ”. Phồn Tinh dò hỏi chủ tử đang ngẩn người.
Ông Cảnh Vũ hồi phục thần trí, Minh Nguyệt hiểu nàng nhất tiếp lời: “ Nương tử của chúng ta nha, có thể là đang nhớ hầu gia đấy ”
Phồn Tinh giật mình nói: “ Khó trách nương tử lại nhìn ngắm sao trăng, hóa ra là ngắm đến si tình ”
Ông Cảnh Vũ quay đầu liếc các nàng một chút, giả bộ không vui giáo huấn: “ Hai người các ngươi thật to gan, ngay cả ta cũng dám bàn tán ”
Minh Nguyệt cười nói: “ Nương tử có dám phủ nhận là không nghĩ tới hầu gia không? ”
Ông Cảnh Vũ dùng quạt tròn gõ lên trán từng người: “ Hai nha đầu ba hoa này ”
Nhàn nhạt cười cười, bởi vì chốc lát này, cảm thấy trống vắng cũng tiêu tán chút.
Nàng lại nhìn lên bầu trời đầy sao thêm lần nữa, thu hồi ánh mắt trở về phòng.
*
Bóng đêm chìm xuống, yên lặng như tờ, bỗng nhiên có âm thanh gõ trống khua chiêng truyền đến, còn có âm thanh lo lắng cao giọng kinh hô “hoả hoạn”.
Ông Cảnh Vũ mặc áo ngoài từ trong phòng đi ra, liền thấy ánh lửa nghi ngút ở phương hướng viện lão thái thái.
Minh Nguyệt cùng Phồn Tinh, còn có tỳ nữ trong viện tất cả đều đứng lên, ngay cả Lan ca nhi cũng theo nhũ mẫu từ phòng đi ra.
Ông Cảnh Vũ ôm Lan ca nhi đang dụi dụi mắt.
Vừa vào trong ngực đầy mùi thơm của a nương, đầu nhỏ của Lan ca nhi ghé vào vai a nương ngáp một cái.
Lúc này có hạ nhân vội vã từ ngoài viện chạy vào, Ông Cảnh Vũ nâng mô.ng nhỏ của Lan ca nhi, hỏi: “ Đến cùng xảy ra chuyện gì? Lửa ở đâu ra? ”
Hạ nhân gấp gáp trả lời: “ Cũng không biết xảy ra chuyện gì, ngay lúc nãy hoả hoạn bốc lên ở viện sát vách lão phu nhân, thế lửa rất lớn, hiện tại mọi người đều đang dập lửa ”
Ông Cảnh Vũ vội hỏi: “ Lão phu nhân đâu? ”
Lão thái thái lớn tuổi, mà đời trước vào lúc này, tin Tạ Quyết chết trận truyền về Kim Đô, lão thái thái nhất thời không trụ nổi liền ngã xuống.
Đời này không ngã xuống vì chuyện của Tạ Quyết, mà ngã xuống vì hoả hoạn?
Hạ nhân nói: “ Nô tỳ không biết ”
Ông Cảnh Vũ vội vàng nói với Minh Nguyệt Phồn Tinh: “ Các ngươi nhanh chóng sửa sang cho ta một chút ”
Nói xong động tác chậm rãi đưa Lan ca nhi đang ngủ mê man qua cho nhũ mẫu.
Nhẹ giọng phân phó: “ Trông coi tiểu công tử cho tốt ”
Mấy chủ tớ đi vào trong phòng, đơn giản sửa sang một lúc, Ông Cảnh Vũ liền vội gấp gáp ra khỏi phòng, đi về hướng viện lão thái thái.
Đợi nàng đến được viện lão thái thái, thế lửa cũng đã được khống chế.
Nàng cùng người Nhị phòng đồng thời chạy đến.
Lão thái thái mặc dù sắc mặt tái nhợt chút, nhưng cũng may không có ngã xuống.
Bà nhẹ nhàng vỗ ngực, sau một lúc lâu mới nói: “ Đến cùng là chuyện gì nha, Quyết ca nhi đi Ung Châu, hôm nay ban ngày nếu không phải ngươi nhanh trí không đi ra ngoài, những tặc nhân kia bắt đi chính là ngươi, còn có hiện tại, sao lại có hoả hoạn? ”
Ông Cảnh Vũ nói: “ Tôn tức sẽ phái người đi điều tra chân tướng, tổ mẫu xin cứ yên tâm ”
Lão thái thái hít thở sâu mấy hơi, lập tức