Tạ Quyết tìm cái cớ, để lão thái thái rời phủ.
Sau đó toàn bộ mọi người ở đều đi tìm Mạc Lân có khả năng bị giấu ở hầu phủ, thần sắc căng thẳng, đi lại vội vàng, bất luận là ngóc ngách nào bọn họ đều nhất định phải tìm.
Trong hầu phủ có bốn cái sân rộng, lão thái thái một cái, nhị phòng bên kia một cái, Trử Ngọc Uyển một cái, viện phu thê lão hầu gia lúc còn sống một cái.
Mà tiểu viện tử thì có tám cái, cẩn thận điều tra, tốn chút thời gian mới có thể lục xong.
Triệu phủ phán trước đó chỉ là đến kiểm chứng, không nghĩ lại dính líu vào nhiều chuyện bên trong, nhưng đã nói tin tức hài tử có sai xót, tự nhiên cũng lưu lại chờ tin tức.
Hạ nhân đi viện tử nhị phòng điều tra, Thôi Văn Cẩm lòng buồn bực đến kịch liệt.
Thôi Văn Cẩm bất mãn bọn hắn đông lật tây lật, khiến nàng ta cảm thấy mình không khác gì tặc nhân. Nảy sinh tức giận, dưới cơn nóng giận liền đi tìm Ông Cảnh Vũ.
Thôi Văn Cẩm ở trong hoa viên gặp Ông Cảnh Vũ, liền ngừng bước chân, trên mặt vẻ giận dữ: “ Ta đã làm sai chuyện gì, mà các ngươi giống như là đem nhị phòng chúng ta xem như phạm nhân, tthích vào thì vào? ”
Ông Cảnh Vũ nhập phủ cũng hơn hai năm, mâu thuẫn hai năm có thừa, Thôi Văn Cẩm chột dạ cùng cẩn thận cũng bớt đi nhiều.
Ông Cảnh Vũ thản nhiên nói: “ Nhi tử Lục Anh Nương mất tích, có khả năng giấu ở trong phủ, không chỉ có lục soát viện nhị thẩm, các viện khác cũng lục ”
Thôi Văn Cẩm mắt nhìn hạ nhân vội vã, vẫn khó chịu như cũ: “ Nếu ngươi trước đó nói với ta cũng không sao, nhưng lại không nói với ta, ngươi hiển nhiên là không coi ta ra gì! ”
“ Nhị thẩm, đừng quá coi trọng bản thân ”
Thanh âm Tạ Quyết bỗng nhiên từ phía sau truyền đến.
Nghe thấy lời nói này, Thôi Văn Cẩm biến sắc.
Hai người nhao nhao quay người nhìn về phía Tạ Quyết mặc một bộ áo bào mây phong sắc.
Sắc mặt Tạ Quyết lạnh lùng đánh mắt nhìn Thôi Văn Cẩm một chút. Làm du hồn mấy năm, chuyện Thôi Văn Cẩm làm hắn nhìn đến vô cùng rõ ràng.
Đủ kiểu nhằm vào thê tử, xui khiến dung túng nữ nhi vũ nhục thê tử. Cũng âm thầm giúp đỡ Anh Nương, khiến Anh Nương gây khó chịu cho thê tử.
Sau đó quá đáng hơn là tra ra được lúc hắn còn sống, hạ thuốc tránh thai cho thê tử, khiến phu thê bọn họ hai năm đều không có con.
Một cọc một kiện, Tạ Quyết không cách nào lại cho nàng ta nửa phần sắc mặt tốt, chỉ chờ nàng ta lại phạm sai lầm, hoặc là tìm lý do phân phủ với nhị phòng.
Thôi Văn Cẩm đối đầu với ánh mắt đen láy của chất nhi, lưng có chút phát lạnh.
Không biết sao, lúc chất nhi còn chưa đi Man Châu, chất nhi mặc dù không cho nàng ta sắc mặt tốt, nhưng không đến mức giống như bây giờ, để cho người ta lạnh sống lưng, tóc gáy dựng đứng, trong lòng sinh ra sợ hãi.
Câu “đừng quá coi trọng bản thân”, Thôi Văn Cẩm nghe được mà nghẹn cả lòng, ngoài miệng lầm bầm: “ Ta dù sao cũng là trưởng bối, ngươi lại nói chuyện với trưởng bối như vậy à? ”
“ Trưởng bối? ”. Tạ Quyết cười lạnh một tiếng, đến gần nàng ta một chút: “ Trong mắt ta không có trưởng bối tâm địa ác độc, mưu hại vãn bối ”
Thôi Văn Cẩm sắc mặt đại biến: “ Quyết ca nhi! Mưu hại là đại tội, ngươi cho dù chán ghét nhị thẩm, cũng không thể nói lời như vậy! ”
Ông Cảnh Vũ kinh ngạc nhìn về phía Tạ Quyết.
Nàng còn tưởng rằng chuyện cũng chưa có xảy ra, hắn sẽ bỏ qua chuyện đời trước, không nghĩ tới hắn sẽ nói với Thôi Văn Cẩm những lời như vậy.
Đáy lòng cảm thấy vui mừng.
Tạ Quyết mặt mày trầm xuống, ánh mắt sắc bén, thanh âm cực thấp: “ Thôi thị, ngươi dám cam đoan lúc A Vũ mang thai Lan ca nhi, không có tâm tư bẩn thỉu? ”
Thôi Văn Cẩm nghẹn lời, không khỏi nhìn về phía Ông Cảnh Vũ, việc này khẳng định là nàng nói cho chất nhi!
Tạ Quyết thấy Thôi Văn Cẩm nhìn về phía thê tử, bước chân khẽ nhích, chặn tầm mắt của nàng ta, đuôi lông mày vừa nhấc, ánh mắt lạnh lẽo.
Hắn nặng nề nói: “ Ta chứa chấp không được bất luận kẻ nào khí nhục thê nhi ta, nếu có ý đồ gì, trước hết nên nghĩ tới hậu quả phải nhận ”
Tạ Quyết quá khiếp người, so với phụ thân hắn lúc còn sống còn muốn lớn hơn, khiến Thôi Văn Cẩm không dám thở mạnh, nàng ta cứng họng, một câu đều không thể nói.
Lúc này, không biết nơi nào truyền đến thanh âm “tìm được rồi, tìm được rồi”, hai phu thê đều không rảnh rỗi để ý tới Thôi Văn Cẩm, nhao nhao đi đến hướng phát ra thanh âm.
Phát hiện vị trí hài tử, đúng là ở trong giếng Thanh Trần viện.
Mạc Lân nhỏ gầy, cho nên bị nhét vào trong thùng gỗ, lại bị dây thừng cố định buộc chặt, từ đó rơi tại giữa không trung giếng nước. Chỉ cần dây thừng không đứt, hắn sẽ không rơi vào trong giếng.
Nhưng giếng nước lạnh lẽo, người trưởng thành bị nhốt ở đây một buổi tối đều lạnh đến hoảng, chớ nói chi là hài tử mới tầm sáu tuổi.
Lúc đem Mạc Lân kéo lên, sắc mặt thằng bé tái nhợt, toàn thân phát nóng, cả người ngơ ngơ ngác ngác.
Cởi dây thừng ra, đôi tay hài tử đều đã bị siết đến vừa đỏ vừa sưng, trên cánh tay có một vòng sưng đỏ bầm tím, nhìn thấy mà giật mình.
Đem vải bố trong miệng hắn lấy ra, hài tử bị đông cứng đến phát tím miệng, thút tha thút thít hô hào: “ Cha. . . A nương. . . ”
Nhìn thấy cảnh này, hai mắt Ông Cảnh Vũ đều chua xót, ngực cùng cổ họng đều khó chịu, nàng bỗng nhiên quay người dựa vào vai Tạ Quyết.
Làm phụ làm mẫu, không nhìn được nhất chính là trường hợp như này.
Tạ Quyết giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng.
Triệu phủ phán nhìn thấy hài tử, thở dài một hơi, nhưng thấy trạng thái của hài tử, lại phẫn hận.
Những tên cường đạo này thật sự không phải là người, tiểu hài tử cũng đều không buông tha!
Lúc Triệu phủ phán tới có dẫn theo đại phu. Cho nên sau khi đem hài tử kéo, hạ nhân lập tức ôm vào trong phòng, đem quần áo nửa ướt đẫm cởi ra.
Đại phu để cho người chuẩn bị nước nóng cùng canh gừng đặc.
Ước chừng nửa khắc sau, canh gừng cùng nước nóng đều nhanh chóng đưa tới.
Cho hài tử uống canh gừng, lại để cho hắn ngâm nước nóng, sau một hồi, mặt tái nhợt mới dần dần có huyết sắc.
Đại phu đem hắn từ trong thùng tắm ôm lấy, lau khô thân thể, đổi một bộ quần áo liền ôm đến trên giường.
Mạc Lân hơi khôi phục chút tinh thần, mở mắt ra nhìn qua địa phương quen thuộc, nhưng lại không thấy a nương, cũng ai oán.
Đại phu từ trong phòng đi ra ngoài, sau đó Ông Cảnh Vũ cùng Tạ Quyết còn có Triệu phủ phán vào trong phòng nhìn hắn.
Mạc Lân nhìn thấy người quen, nước mắt dâng trào, trên mặt đều là nước mắt.
Hắn nhìn về phía Tạ Quyết cao lớn, có lẽ là luôn nghe a nương nói thúc thúc này là người tốt, sẽ giúp