Bản án của Thiệu Kình do Đại Lý Tự nhận.
Chuyện hắn là cường đạo đã không thể nghi ngờ, cho nên tội cũng phán xuống, mười ngày sau chém đầu răn đe thị chúng tại cửa thành phía Tây.
Mà chuyện của Anh Nương, tạm thời không có tiến triển.
Dù không có tiến triển gì, nhưng Kim Đô thành đã đem chuyện này truyền đi hừng hực khí thế, cũng truyền đến không giống nhau.
Lúc trước chuyện Ông Cảnh Vũ làm không hề uổng phí, tối thiểu trong lời truyền đều không thể rời khỏi đề tài Anh Nương bị điên rồi.
Lời nói điên cuồng không thể tin, nhiều nhất là nửa tin nửa nghi.
Lại thêm Mạc Phong cũng không chết, tự nhiên cũng không còn người hoài nghi thân thế của Mạc Lân có quan hệ với Tạ Quyết.
Anh Nương cáo trạng hầu phủ được năm ngày thì Mạc Phong đến Kim Đô, triều đình sớm đã bố trí trạch viện cho hắn.
Ông Cảnh Vũ chuẩn bị quần áo mới cho Mạc Lân, còn có một số đồ chơi cùng đồ ăn, mang theo Lan ca nhi đi Thanh Trần viện.
Mạc Lân mặc dù mới sáu tuổi, nhưng đến cùng trải qua quá nhiều chuyện, khiến hắn so người đồng lứa chững trạc hơn nhiều, cũng yên tĩnh biết điều rất nhiều.
Cho dù yêu thích náo nhiệt, hắn cũng chỉ luôn ngồi tại ngưỡng cửa, ngơ ngác nhìn qua viện tử.
Lúc Ông Cảnh Vũ từ ngoài viện tiến vào, liền thấy được cảnh tượng này.
Nàng để Lan ca nhi cầm kẹo đưa qua.
Lan ca nhi cầm lấy hai nắm kẹo, sau đó lảo đảo đi tới bên cạnh Mạc Lân, vươn tay nhỏ tới trước mặt hắn, hai viên kẹo rơi xuống đất, Mạc Lân cũng định thần lại, mờ mịt nhìn về cậu nhóc trước mặt.
Gương mặt Lan ca nhi trắng trắng mềm mềm, nhếch miệng cười một tiếng, giọng nói non nớt: " Đường đường, đến "
Lan ca nhi thấy đối phương lâu như vậy vẫn chưa nhận kẹo trong tay mình, khuôn mặt ỉu xìu, bắt đầu nhăn nhó không vui.
Mạc Lân suy nghĩ, vẫn đưa tay lấy một viên trong số ba viên kẹo ở bàn tay nhỏ.
Thấy hắn cầm kẹo, trong nháy mắt Lan ca nhi cười: " Đường đường, ngọt ngọt "
Mạc Lân nhìn cậu nhóc cười ngây ngô, theo bản năng bóc vỏ kẹo ra, sau đó mới đem kẹo bỏ vào trong miệng.
Vị ngọt ngòn ngọt chỉ chốc lát liền lan tràn ở trong miệng.
Mạc Lân lâu rồi không ăn kẹo, vành mắt đỏ cả lên.
Ở trong ấn tượng của hắn, lần cuối cùng ăn kẹo là cha từ dưới núi trở về, mang về cho hắn thật nhiều đồ ăn ngon và đồ chơi.
Nghĩ tới đây, nước mắt xuất hiện trong hốc mắt.
Ông Cảnh Vũ đi tới, sờ lên đầu Lan ca nhi, vén váy ngồi xổm xuống.
Mạc Lân ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
A nương nói nàng là người xấu, sẽ hại chết bọn hắn.
Nhưng nhớ tới lúc bị nhị thúc cột vào trong giếng, là người này đem hắn cứu ra, thẩm thẩm cũng rất ôn nhu ôm lấy hắn.
Hắn nhớ kỹ trong ngực thẩm thẩm rất thơm, rất ấm áp.
Mạc Lân khi đó mới biết thẩm thẩm trước mắt là người rất tốt, không phải người xấu.
Ông Cảnh Vũ sờ lên gương mặt của hắn, dùng khẩu âm Man Châu nói với hắn: " Một lúc nữa Tạ thúc thúc cùng thẩm thẩm sẽ dẫn ngươi đi gặp cha "
Nghe được có thể nhìn thấy cha, hắn méo miệng, kìm nén nước mắt không cho nó rơi xuống.
Ông Cảnh Vũ ôn nhu nói với hắn: " Ngươi phải nhớ kỹ cha ngươi không phải người xấu, cũng không phải cường đạo, mà là đại anh hùng đội trời đạp đất, về sau ngươi cũng sẽ giống cha ngươi, làm một người tốt đường đường chính chính "
Trẻ nhỏ mặc dù không phải cái gì cũng biết, nhưng cũng biết cường đạo là người xấu, bị người ta chán ghét, mà anh hùng thì được người người kính ngưỡng, được người ta yêu thích.
Lúc Mạc Lân nghe được cha hắn không phải người xấu mà là anh hùng, trong mắt có chút mơ hồ, nhưng mơ hồ xong, liền nhịn không nổi chảy nướ.c mắt.
Từ xưa tới nay chưa từng có ai nói với hắn rằng cha là người tốt, là anh hùng, ngay cả a nương cũng không nói qua.
Hắn mỗi lần nhấc đến cha, a nương kiểu gì cũng sẽ không vui, hắn muốn nhắc lại không dám nhắc.
Nhưng cha đối với hắn thật sự rất rất tốt.
Cuối cùng Mạc Lân cũng nặng nề nhẹ gật đầu.
Ông Cảnh Vũ đứng lên, hỏi hắn: " Ngươi muốn gặp a nương ngươi không? "
Mạc Lân thành thật gật gật đầu, nhỏ giọng đáp: " Muốn gặp "
Nhưng suy nghĩ lại lại nghẹn ngào: " Nhưng a nương không thích cha, từ khi đi đến nơi này, a nương trở nên thật đáng sợ "
Ông Cảnh Vũ nói với hắn: " Lần này gặp lại a nương ngươi, ngươi đem lời ngươi muốn nói nói ra hết nhé "
Hắn nhẹ gật đầu, đáp: " Vâng "
Ông Cảnh Vũ để hạ nhân đổi quần áo mới cho Mạc Lân, sau đó cùng Tạ Quyết dẫn hắn ra phủ.
Mạc Phong lần này được đưa tới Kim Đô để trị thương.
Chữa khỏi vết thương, hắn muốn ở lại Kim Đô hay rời đi là chuyện của hắn.
Một tòa tiểu trạch tử, một nam tử cao gầy nằm trên giường.
Gân tay gân chân của nam nhân gần như đứt hết, giống như phế nhân, nhưng đôi mắt nam nhân không có nửa điểm u ám, vẫn kiên định như cũ.
Bàng đại phu đổi thuốc cho hắn, hắn hỏi: " Ta còn có cơ hội đứng dậy sao? "
Bàng đại phu cười cười: " Yên tâm, lão hủ ra tây, tất nhiên sẽ để ngươi đứng dậy được "
Nghe vậy, nam nhân cũng cười cười.
Bàng đại phu hỏi: " Ta chưa thấy qua người như ngươi, suýt nữa trở thành phế nhân, còn có thể nghĩ thoáng như vậy "
Nam nhân nhẹ thở ra một hơi, mở miệng nói: " Bây giờ cường đạo Ung Châu đã giải quyết được bảy tám phần, cũng dần dần ổn định lại, bỏ một mình ta có thể đổi lấy thái bình, cũng đáng giá "
Bàng đại phu nghe vậy, động tác dừng một chút, nhìn về phía nam nhân trên giường.
Sắc mặt cùng ánh mắt đều rất bình tĩnh.
Có lẽ là bị lời này làm cho xúc động, Bàng đại phu đáp ứng hắn: " Mạc lang quân cứ yên tâm, lão hủ sẽ chữa khỏi tay chân cho ngươi, cho dù không khôi phục được bảy tám phần thì cũng có thể khôi phục được năm phần! "
Vừa dứt lời, liền có người gõ cửa phòng, sau đó cửa phòng được mở ra.
Hai người đều nhìn về phía cửa, chỉ thấy một thân ảnh nhỏ từ ngoài cửa đi vào.
Khi nhìn đến thân ảnh kia, đồng tử nam nhân bỗng nhiên co rụt lại.
" Cha! ". Mạc Lân đột nhiên chạy về phía Mạc Phong đang nằm ở trên giường, trèo lên trên giường êm, ghé đầu vào người Mạc Phong khóc bù lu bù loa.
Bàng đại phu nhìn thấy cha con bọn họ gặp nhau, lòng chua xót thở dài một hơi, đơn giản băng bó xong miệng vết thương của hắn, cũng thối lui ra khỏi phòng.
Ở ngoài phòng nhìn thấy phu thê Vĩnh Ninh hầu thì sửng sốt một chút.
Hiện tại Kim Đô thành đều đồn đại xôn xao, không ai qua không biết chuyện Lục Anh Nương cùng Vĩnh Ninh hầu phủ.
Hai người mặc kệ hiềm khích lúc trước tự mình đưa Mạc Lân tới, nghĩ đến Lục Anh Nương chẳng qua chỉ là điên điên khùng khùng, vu oan hầu phủ thôi.
Tạ