Trở Về Trước Khi Phu Quân Chết Trận

Chương 16


trước sau

16.
Bên Thế An Uyển, Thôi Văn Cẩm đau đầu đỡ trán.

Sáng sớm nghe được người bên Trử Ngọc Uyển truyền tin tới nói rằng Ông Thị muốn lập quy củ, đem tất cả nữ sử trong viện đều gọi đến sân viện.

Lúc nghe được tin này, Thôi Văn Cẩm mơ hồ có dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, khi thám thính tin tức trở về, tiểu tỳ nói sáng nay Ông nương tử muốn lập quy củ, để nữ sử trong viện đầu giờ thìn tụ tập ở sân.

Mấy nha đầu này không chỉ biếng nhác, còn đặc biệt đến muộn, vừa vặn bị hầu gia nhìn thấy, hầu gia dưới cơn nóng giận hạ lệnh trị tội hạ nhân.

Chỉ gần nửa canh giờ, đã có tám nữ sử đến sân Thế An Uyển.

Thôi Văn Cẩm chỉ thấy đầu mơ hồ đau.

Lúc này, bà mụ một bên kinh ngạc nói: “ Ông thị kia làm thế nào có thể xác định được những người đó đều là người nương tử cài vào? ”

Thôi Văn Cẩm cũng kịp phản ứng, người đều là nàng ta bí mật cài vào Trử Ngọc Uyển.

Nàng ta âm thầm giật mình, ngẩng đầu nhìn bà mụ: “ Ở Trử Ngọc Uyển nằm vùng tổng cộng bao nhiêu người? ”

Bà mụ do dự mấy phút mới trả lời: “ Người của chúng ta toàn bộ đều bị ném ra, hiện chỉ còn một người là người của lão thái thái ”

Thôi Văn Cẩm trừng lớn hai mắt nhìn bà mụ, cực kỳ kinh ngạc: “ Những người đó cơ bản đều là lục đục trộn lẫn đến Trử Ngọc Uyển, Ông thị sao có thể biết được? ”

Bà mụ suy tư một lúc, hoài nghi trả lời: “ Chỉ sợ là ả đầu bếp kia khai báo, nàng ta mấy ngày trước đã rời phủ. Ban đầu nô tỳ còn cho rằng nàng ta về nhà thăm người thân, sau khi tra xét mới phát hiện hình như là Ông thị cho nàng ta một chút bạc, nàng ta mấy ngày trước đã tự xin rời đi ”

Sắc mặt Thôi Văn Cẩm nháy mắt chìm xuống, hạ giọng mắng: “ Tiện nhân! ”

Bà mụ lập tức đưa nước trà qua: “ Nương tử uống một ngụm trà hạ hoả ”

Uống một hớp trà, hỏi: “ Hà bà tử đâu? ”

Bà mụ đáp: “ Hà bà tử là âm thầm thu mua, không có người nào biết được, mặc dù không bị phái đi, nhưng không dám xác định Ông thị có biết hay không, hay bởi vì là người của lão phu nhân lên chưa động vào ”

Vốn dĩ còn tính toán nghĩ biện pháp khiến Ông thị ngoài ý muốn sinh non, nhưng hiện tại người đều bị sai đi, có thể sử dụng cũng chỉ có một người.

Mà bà mụ này, cũng không biết có phải là Ông thị cố ý để lại khiến nàng ta mắc bẫy không, cũng không dám dùng dễ dàng.

Khẩu khí còn chưa thuận, quản sự trong phủ liền tới tìm nàng ta.

“ Hầu gia vừa ra phủ đặc biệt phân phó, để đại nương tử đem danh sách lúc đầu ban thưởng đưa đến Trử Ngọc Uyển, lại để Ông nương tử chọn một nửa ”

Thôi Văn Cẩm nghe vậy suýt nữa ngồi không vững, hỏi lại: “ Không nghe nhầm đi, hầu gia thật sự muốn để Ông thị chọn một nửa đồ ban thưởng? ”


Quản sự lắc đầu: “ Đúng thật là không có nghe nhầm ”

Suy nghĩ rồi thuật lại lời hầu gia nói: “ Lão nô còn muốn nói nhiều thêm hai câu, nói là do ngài luôn trông giữ, cũng không xảy ra chuyện sai lầm gì. Lại nói đại nương tử có thai không thích hợp mệt nhọc, nhưng ai biết hầu gia trực tiếp đen mặt nói còn có hạ nhân, chẳng lẽ còn muốn nương tử tự tay xử lý ”

Bà mụ ở một bbn suy đoán: “ Hầu gia trước kia chưa từng hỏi đến chuyện đồ được thánh nhân ban thưởng, hiện tại sao lại hỏi? Không phải là Ông thị thổi gió bên tai chứ? ”

Thôi Văn Cẩm nhắm hai mắt lại, âm thầm tức giận.

Sau một lúc lâu, mở ra hai mắt nhìn phía bà mụ: “ Những đồ ban thưởng kia động vào bao nhiêu rồi? ”

Bà mụ bất đắc dĩ nói: “ Nửa tháng trước ban thưởng xuống, tứ cô nương xin nương tử lấy gấm Tứ Xuyên đi may quần áo. Nương tử nói tứ cô nương sắp nghị thân, ăn mặc đẹp chút cũng không sao, liền cho nửa thất*, lại cắt nửa thất lụa tuyết hoa cho ngũ cô nương làm quần e”

(* Thất 匹: lượng từ dùng đếm số vải, lụa. Đời xưa tính dài bốn trượng là một thất. Hoán đổi: 1 trượng =  3,33m)

Thôi Văn Cẩm âm thầm thở dài một hơi: “ Chỉ động vào hai thứ này có phải không? ”

Bà mụ gật đầu, nhưng vẫn nói: “ Lụa tuyết hoa là đồ tốt, ban thưởng ba thất, chỉ là gấm Tứ Xuyên kia cũng chỉ có một thất. Gấm Tứ Xuyên quý giá, lại khó cầu, như hiện tại tính bù vào, không nói đến có thể tìm được hay không, cho dù có thể tìm được, cũng phải muốn ngàn lượng ”

Thôi Văn Cẩm suy nghĩ một lúc lâu, nói: “ Ông thị đến cùng cũng không biết đồ được ban thưởng có những gì ”

Nghĩ nghĩ, phân phó: “ Đem hai thứ này sửa lại, đem gấm Tứ Xuyên xoá đi, lại đem lụa tuyết hoa sửa nhiều thêm một thất, khố phòng bên kia chắc còn có thể tìm ra một thất ”

Dứt lời, cắn răng hít thở một hơi, cười lạnh: “ Lúc trước ngược lại là ta xem thường Ông thị, hiện tại nàng ta mẫu bằng tử quý, cảm thấy có thể cùng ta tranh một trận, nàng ta không khỏi quá đánh giá cao bản thân rồi? ”

*

Danh sách ghi chép đồ ban thưởng đưa tới là lúc Tạ Quyết rời phủ gần nửa canh giờ sau, là quản sự bà mụ bên cạnh Thôi Văn Cẩm mang tới.

Bà mụ bưng  khay tới, trong khay để danh sách ban thưởng.

Bà ta cười nói: “ Nương tử lão nô nghe nói nương tử muốn nhìn danh sách ban thưởng, liền vội vàng phân phó lão phụ đưa tới, miễn cho nương tử đợi lâu ”

“ Làm phiền ”. Ông Cảnh Vũ cười một tiếng, sau đó nhìn Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt hiểu ý, tiến lên lấy danh sách đưa cho nàng.

Ông Cảnh Vũ cầm lấy danh sách.

Vừa mở ra, ánh mắt cũng tùy ý rơi vào danh sách.

Xem một lần, vẫn chưa nhìn thấy gấm Tứ Xuyên, ý cười nơi khóe miệng càng sâu.

Ngẩng đầu nhìn về phía bà mụ: “ Vậy trước hết mời bà mụ trở về, ta để cho người chép lại danh sách, sau đó sẽ mang trả ”


Bà mụ gật đầu, thi lễ lui ra ngoài.

Ông Cảnh Vũ coi lại một chút danh sách ban thưởng, ngoại trừ không có gấm Tứ Xuyên, vàng bạc hoàng kim cùng ruộng tốt đều đầy đủ.

Khép lại danh sách, để Minh Nguyệt chép lại lần nữa. Mỗi loại lấy một nửa, chép xong lại đem danh sách đưa đến Thế An Uyển.

Lại nói chuyện tiếp quản hầu phủ, là do lão thái thái tuổi đã lớn, muốn an hưởng tuổi già, cho nên mấy năm trước liền uỷ quyền, hiện tại gần như toàn bộ đều giao cho Thôi Văn Cẩm quản.

Lại nói đồ ban thưởng này vốn là tôn nhi bà kiếm về, đưa một nửa đi Trử Ngọc Uyển, lão thái thái tự nhiên sẽ không có quá ý kiến.

Cho nên danh sách đưa về Thế An Uyển, buổi tối đồ ban thưởng sẽ đưa lại đây.

Buổi tối tại nhà chính, Ông Cảnh Vũ để Minh Nguyệt cùng Phồn Tinh kiểm kê đồ đưa tới.

Kiểm kê xong, Phồn Tinh thở dài nói: “ Nô tỳ còn chưa thấy qua nhiều thứ tốt như  này. Ngoại trừ châu ngọc không nói ra, ngay cả vải vóc màu sắc cũng đẹp mắt như vậy, chất vải mát lạnh, nô tỳ ở Vân huyện cũng chưa từng thấy qua ”

Ông Cảnh Vũ nhìn lướt qua, chỗ này vải tốt nhất chỉ có lụa tuyết hoa, được dệt từ tơ tằm. 

Trong cung mang ra những đồ này, tất nhiên còn muốn tốt hơn so với bên ngoài, một cuộn vải này nhìn qua đều có thể đổi được vài trăm lượng.

Nhưng dù vải có tốt, cũng chỉ có thể dùng để may đồ, lại không thể đổi ra thành bạc.

Hơn nữa, nếu không phải là đưa cho Tạ Quyết, chỉ sợ đồ ban thưởng cũng không nhiều như vậy.

Lụa tuyết hoa đã đắt, vậy thì gấm Tứ Xuyên còn trân quý đến nhường nào.

Một thước có thể lên tới vài chục lượng, chuyên cung cấp cho các quan to quý nhân cùng gia đình giàu sử dụng, chớ nói chi đây lại còn là đồ cống nạp.

Thôi Văn Cẩm dám lấy đồ Tạ Quyết cùng toàn quân Tạ gia dùng mạng đi đổi đưa cho nữ nhi nàng ta may quần áo mới, ngu xuẩn không chấp nhận nổi.

Đời trước nàng cùng Tạ Quyết tiết kiệm, ngược lại Nhị phòng được hời chuyển qua thành đồ cưới.

Thôi Văn Cẩm quản nhiều năm như vậy, cái gì tốt đều đưa về phòng mình nhét, sống xa hoa lãng phí, đem người đại phòng bọn họ

tiết kiệm trở thành trò cười.

Đời này, Thôi Văn Cẩm cũng đừng mơ tưởng dòm ngó.

Dùng gì mặc gì, trừ hầu phủ cho, còn lại muốn dùng thì tự nàng ta hoặc trượng phu nàng ta đi tranh đi. 

Nghĩ đến chỗ này, Ông Cảnh Vũ thu lại tâm tư, cùng Minh Nguyệt nói: “ Tháng sau đến lễ cao tiết* cũng không biết các phủ khác có mở yến tiệc hay không, ta mới tới Kim Đô, cũng không thể ở trong yến tiệc thất lễ ”

(*Cao tiết: còn được gọi là tết Trùng Cửu, ngày tết thưởng hoa cúc. Tết này rơi vào ngày 9/9 âm lịch).


Lại nói tiếp: “ Chờ nửa tháng nữa, đi mời tú nương của Cẩm Tú Phường đến phủ, để bọn họ làm cho ta vài bộ quần áo ”

Trong kinh, quý nữ thích nhất là mời người của Cẩm Tú Phường may đo quần áo, không chỉ vì may tốt, còn có thể từ miệng những tú nương này nghe được một chút việc xấu ở những nhà khác.

Trong kinh, quý nhân bình thường ăn không ngồi rồi, nên thích nghe nhất chính là lời đồn.

Tú nương Cẩm Tú phường tuy thêu thùa tốt, nhưng cái miệng lại không kín.

Đời trước, ước chừng khi nàng tiếp quản phủ được một hai năm, Cẩm Tú Phường vì miệng lưỡi không nghiêm mà chọc vào tai họa, bị niêm phong, chưởng quầy cũng bởi vậy mà bị bắt vào nhà lao.

Nhưng bây giờ, nàng ngược lại có thể lợi dụng một hai.

Nửa tháng sau, hai tú nương của Cẩm Tú phường mang theo lòng tò mò đến Vĩnh Ninh Hầu phủ.

Đoạn thời gian này, Kim Đô đều đang nghị luận về hầu phủ nương tử.

Đều nói nàng là từ tiểu địa phương đến, chắc chắn là người thô t.ục không biết lễ nghĩa. Còn nói nhờ ân cứu mạng mới có thể trèo cao, chắc chắn là tướng mạo cực kỳ xấu.

Theo tỳ nữ vào phủ, lại vào sân Trử Ngọc Uyển, trong lúc chờ đợi hai tú nương đứng dưới mái hiên không khỏi ngẩng đầu quan sát một chút.

Trong viện trồng thúy trúc cùng sơn trà, ở gần hồ nhỏ còn có thuý liễu, tuy chỉ là tiểu viện, nhưng lại rất thanh bình nhã nhặn.

Chỉ chốc lát, có tỳ nữ đến truyền lời, hai tú nương cũng đi vào trong phòng.

Vào trong phòng, chỉ thấy trên sạp có mỹ nhân đang ngồi, nhưng chưa dám tùy tiện nhìn quý nhân, vội thi lễ: “ Tú nương Cẩm Tú phường gặp qua nương tử ”

Cúi đầu, chỉ nghe được âm thanh tựa như gió xuân ôn nhu truyền đến: “ Hai vị tú nương không cần quá đa lễ, mau ngẩng đầu lên ”

Hai vị tú nương nghe vậy, lần lượt ngẩng đầu, nhìn thấy mỹ nhân trên sạp, đều sửng sốt.

Chỉ thấy nữ tử trên sạp có làn da trắng nõn, dáng người đẫy đ4, mặc thiển sắc áo ngắn, tóc mai như mây, tay cầm quạt tròn, tư thế thanh thản.

Mỹ nhân cười nhẹ uyển chuyển hàm xúc, khí chất xuất chúng, không có nửa phần giống trong đồn đãi là thô bỉ, diện mạo xấu xí.

Trong nháy mắt, hai vị tú nương đều hoài nghi rốt cuộc Tạ hầu là bị ép hôn hay vẫn là gặp sắc nảy lòng tham, thủ đoạn đùa bỡn mới cưới được giai nhân.

Ông Cảnh Vũ đứng lên, giọng nói khách khí: “ Lúc trước hầu gia lập quân công, thánh nhân ban thưởng mấy thất lụa tuyết hoa, bản lĩnh hạ nhân trong phủ không đủ, không dám để họ xuống tay, liền mời hai vị tới đây một chuyến ”

Cẩm Tú phường thường may quần áo cho quý nhân, hoàng gia ban thưởng vải vóc, cũng có thể ung dung cắt may.

Ông Cảnh Vũ đứng ở một bên, để các nàng đo đạc cơ thể, dặn dò: “ Lấy vóc người hiện nay của ta, làm rộng một chút, mai kia tăng mấy cân cũng có thể mặc được ”

Hai người đáp ứng, tùy ý cẩn thận đo đạc, không dám có quá nhiều sai lầm.

Đo xong, Phồn Tinh mang vải vóc, nói: “ Đây đồ hầu gia lập công được thánh nhân ban thưởng, lượng thất vải đều để ở đây, cần phải cẩn thận làm, chớ để lãng phí ”

Hai người đưa mắt nhìn chất vải.

Đúng là chất vải vô cùng tốt, là đồ Cẩm Tú phường rất khó nhìn thấy.


Nhưng ngẫm lại, chợt nhớ tới tháng trước Thôi đại nương tử cũng để Cẩm Tú phường may quần áo cho tứ cô nương, đưa tới cũng là gấm Tứ Xuyên cực phẩm trong cực phẩm nha.

Có lẽ Thôi đại nương tử không biết gấm Tứ Xuyên còn chia phẩm cấp, nhưng người Cẩm Tú phường nhìn một cái liền nhận ra.

Gấm Tứ Xuyên mới thịnh hành từ tháng sáu năm ngoái, hơn nữa màu sắc lại diễm lệ, thêu thùa tinh xảo, mấy tú nương kỹ thuật vô cùng tốt cũng phải may mấy tháng.

Mấy tháng ra một bộ, chỉ đưa cho người hoàng tộc.

Thôi nương tử vậy mà lại đưa cho nữ nhi làm quần áo, lúc ấy người Cẩm Tú phường đều cảm thán không thôi.

Hiện tại xem ra, sợ là nhân lúc Tạ hầu lập công, đồ trong cung ban thưởng xuống đem lấy ra?

Nhưng nha đầu này còn nói là vải tốt nhất, chẳng lẽ là nương tử không biết trong đồ ban thưởng có gấm Tứ Xuyên?

Hai người mang theo ngờ vực, đem số đo cơ thể ghi tốt lại.

Tú nương nói: “ Mấy ngày nay đầu trước tiên dựa vào chất vải đến vẽ kiểu dáng, đợi kiểu dáng vẽ tốt sẽ đưa tới cho nương tử lựa chọn. Chọn lựa tốt kiểu dáng rồi thì ước chừng sáu bảy ngày là may được ”

Ông Cảnh Vũ nhẹ gật đầu, cười nói: “ Vậy làm phiền, về tiền công liền cùng quản sự ma ma thương nghị đi ”

Dứt lời, nhìn về phía Minh Nguyệt: “ Ban thưởng ”

Minh Nguyệt gật đầu, từ trong túi tiền đổ ra mấy lượng bạc đưa cho hai tú nương.

Hai tú nương tiếp nhận tiền thưởng, ý cười càng sâu, rối rít tạ ơn.

Tú nương rời khỏi phòng, Ông Cảnh Vũ lắc cây quạt nhỏ, cười nhẹ nói với Minh Nguyệt ở bên cạnh: “ Đến tết Trùng Cửu lại có trò hay để xem rồi ”

Minh Nguyệt không biết chủ tử vì sao nói như vậy, nhưng ngược lại nghĩ một chút, nói: “ Cũng không biết lúc đến tết Trùng Cửu, hầu gia có thể về kịp không? ”

Nói đến Tạ Quyết, Ông Cảnh Vũ cũng nhớ lại một phen.

Lần này nhớ lại, cũng nhớ tới lần thứ nhất đón tết Trùng Cửu ở hầu phủ.

Mà Tạ Quyết hình như là gần một tháng sau mới trở về.

Đúng lúc lão thái thái làm chủ, Minh Quốc Công phủ lại bày yến, mời trên dưới hầu phủ đến dự.

Hắn tuy có đi, nhưng cũng chỉ ở đó gần nửa canh giờ rồi trở về, để nàng ở lại.

Chẳng qua nàng lúc đó mới mười bảy tuổi, ở yến tiệc bị người người chỉ trỏ, trong lòng sao có thể chịu được?

Cho nên sau khi về phủ, ở trong phòng khóc nửa buổi.

Mà lúc đó, Tạ Quyết càng là một câu cũng không nói liền chuyển đến đông sương phòng ngủ, lại ngủ tận năm ngày, việc này càng làm cho nàng suy sụp không thôi.

Cũng là tại lúc đó, khiến nàng lần đầu tiên sinh ra tâm rét lạnh với hắn, sinh ra vạn loại hối hận.

Hối hận mình vì sao cùng hắn đến Kim Đô, hối hận mình mắt mù mới coi trọng hắn.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện