44.
Tạ Quyết rời phủ ba ngày cuối cùng cũng trở về.
Hắn trở về bên trong phòng thay đổi áo ướt, liền nói với thê tử rằng có thể ở trong phủ nghỉ ngơi bốn ngày.
Ông Cảnh Vũ suy nghĩ, vừa vặn ba ngày sau thưởng tuyết yến.
Nàng liền cùng hắn nói tới chuyện thưởng tuyết yến.
Nói đến lời cuối cùng, nàng hỏi: " Phu quân có tính đi không? "
Tạ Quyết thay xong quần áo từ sau tấm bình phong đi ra, nghe nàng nói lời này, lông mày nhíu chặt.
Theo Tạ Quyết, thưởng tuyết ngắm hoa đơn giản đều là rảnh rỗi đến không có việc để làm, khoe khoang quần áo cùng trang sức hoặc là lôi kéo quan hệ.
Tạ Quyết ngày thường chỉ vì duy trì tình nghĩa, cho nên thỉnh thoảng sẽ đi, nhưng nếu không có chuyện quan trọng, hắn sẽ không đi.
Ánh mắt rơi vào trên người nàng.
Nàng hiện tại nâng cao bụng lớn, đi mấy bước đều tốn nhiều sức, còn muốn đi tiệc thưởng tuyết?
Nhìn biểu tình ít ỏi của Tạ Quyết, Ông Cảnh Vũ liền biết nàng bình thường giả bộ có chút quá, đến mức làm cho hắn nghĩ nàng mang thai hài tử không có cảm giác đi lại.
Hơi hối hận chút, nàng giải thích nói: " Thái y cũng đã nói hiện tại còn có thể đi ra ngoài, đợi đến giữa tháng phải ở trong phủ, thiếp lại cùng tổ mẫu nói qua, tổ mẫu cũng đồng ý "
Tạ Quyết ngồi xuống, gõ nhẹ mặt bàn, nhìn qua bụng nàng suy tư một lát, bình tĩnh nói: " Vẫn là không nên đi "
Ông Cảnh Vũ: ...
Trầm mặc một chút, nàng rót một cốc nước nóng đưa cho hắn, ôn nhu nói: " Thiếp đây cũng không phải là đi không được, ra cửa cẩn thận chút liền tốt. Dù sao cũng là Vinh An công chúa mở tuyết yến, thiếp đã đáp ứng, nếu lại không đi chỉ sợ không được tốt cho lắm "
Tạ Quyết tiếp nhận nước trà, nhưng lông mày vẫn như cũ cau lại.
Nàng còn nói: " Tổ mẫu nói phu quân cũng không có thời gian rảnh, liền để hai muội muội đi cùng thiếp, nói là có thể chiếu cố một hai "
Tạ Quyết nhớ tới hai đường muội kiêu căng, chân mày càng nhíu chặt hơn.
Các nàng không ngáng chân đã không tệ, còn đòi chiếu cố?
" Thiếp tự nhiên là không muốn, đi với chàng vẫn là tốt nhất, không thể so với hai đường muội không đáng tin cậy. Có phu quân ở bên cạnh chiếu cố, đừng nói là đi thưởng tuyết yến, đi ra ngoài thành thiếp cũng an tâm "
Lời này nói rất dễ nghe, nhưng Tạ Quyết trong lòng biết rõ, nàng chẳng qua chỉ là nói dễ nghe thôi.
Nàng có thể nói những lời trái với lương tâm, ngược lại là làm khó cho nàng, chắc hẳn nàng cũng rất muốn đi.
Tạ Quyết trầm ngâm chốc lát, ngước mắt nhìn nàng: " Thật muốn đi? "
Ông Cảnh Vũ cúi đầu xuống, nhẹ nói: " Tất nhiên là muốn đi, ở trong phủ lâu như vậy, đợi đến khó chịu "
Dứt lời, lại nói: " Phu quân nói qua nếu thiếp có lời gì đều có thể nói hết ra, cũng sẽ nghe vào tai, thiếp bây giờ tất nhiên là suy nghĩ cái gì liền nói cái đó, hi vọng lời chàng nói qua chớ có thu hồi lại "
Dù đã nghiêm túc suy nghĩ nhưng Tạ Quyết vẫn là không khỏi bị lời nàng chặn ứ họng.
Nàng cảm thấy hắn sẽ lật lọng không giữ lời?
Giây lát sau, Tạ Quyết nghĩ sâu tính kỹ, nói: " Đi cũng được, tuy nhiên chỉ được đi nửa canh giờ "
Nửa canh giờ, không dài, cũng không ngắn.
Ý cười trên mặt Ông Cảnh Vũ lập tức xán lạn.
Việc này hắn đã đáp ứng, vậy cũng nên nói chuyện khác.
" Phu quân, còn có một chuyện... ". Ý cười không ngớt cũng theo đó dần dần nhạt đi, mơ hồ lộ ra mấy phần khó xử.
...
Tạ Quyết yên lặng buông nửa chén nước nàng xuống, thần sắc nhàn nhạt: " Nói đi "
Hôm đó cùng nàng nói đừng chuyện gì cũng đều giấu, nàng nghe không có lọt tai, nhưng bây giờ xem ra không chỉ nghe lọt được chút ít, mà còn phát huy đến vô cùng triệt để.
Tạ Quyết hứa hẹn, đương nhiên sẽ không rút lại.
Ông Cảnh Vũ thấy hắn uống hết nước, lại châm thêm bảy phần, bất đắc dĩ nói: " Có lẽ là a huynh đem chuyện lúc trước nói cho a cha, bây giờ a cha đang giận, thiếp muốn phu quân có thể làm dáng một chút đi nhận lỗi, cũng để cho a cha giải sầu "
Rõ ràng hắn có thể đụng tay đến, nhưng vẫn là bưng nước đưa tới cho hắn.
Tạ Quyết liếc nhìn cốc, không nói gì tiếp nhận.
Nàng ngược lại là ân cần.
Chậm rãi uống nước táo đỏ, lại nâng lên ánh mắt nhìn về phía nàng, sắc mặt lãnh đạm: " Vốn là lỗi của ta, nhận lỗi là nên "
Ông Cảnh Vũ ngước mắt nhìn hắn.
Tạ Quyết sắc mặt mặc dù lãnh đạm, nhưng cặp mắt kia bình tĩnh giống như mặt hồ, không thấy qua nửa tia qua loa lấy lệ.
Tạ Quyết bắt gặp ánh mắt nàng nhìn mình rất chuyên chú, nàng có một chút thất thần, nhưng chỉ là một chút liền hoàn hồn.
Nàng hơi cúi đầu, tránh đi ánh mắt của hắn,