55.
Câu “ta chỉ là không hề nghĩ rằng nàng thông minh như vậy”. Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Tạ Quyết liền thấy thê tử ngồi đối diện sắc mặt thay đổi.
Dù không có ý tứ gì khác, hắn vẫn nhấm nuốt lời này lại một chút, cũng biết mình nói sai rồi.
Hoặc là nàng ấy nghĩ sai rồi.
Giả dụ như —— không hề nghĩ rằng, chính là nghĩ hắn trước kia không cảm thấy nàng thông minh.
Sắc mặt thê tử càng ngày càng kém, Tạ Quyết thần sắc không đổi từ từ giải thích: “ Là như thế này, trước nàng cũng rất thông minh, chỉ là ta không nghĩ tới nàng so với suy nghĩ của ta lại thông minh như vậy ”
Dứt lời, sắc mặt thê tử hơi hoà hoãn lại.
Tạ Quyết biết cuối cùng cũng nói đúng rồi.
Ông Cảnh Vũ rót cho mình một ly trà, nhấp uống một hớp, mới hỏi hắn: “ Vậy chàng bây giờ xử lý Võ Tích như nào? ”
Tạ Quyết hôm nay tại đông sương phòng cũng không phải chỉ để cảnh tỉnh chính mình, mà còn suy nghĩ qua việc của Võ Tích.
Hắn nghiêm túc nói: “ Ta đã để Thạch Lang nghiêm mật giám thị Võ Tích, mà việc kia tự nhiên sẽ trả lại trong sạch cho hắn ”
Đuôi mắt Ông Cảnh Vũ đuôi mắt vừa nhấc, cũng không đánh gãy lời hắn, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu để hắn đem lý do nói ra.
Tạ Quyết chỉ nói bốn chữ: “ Tương kế tựu kế ”
Ông Cảnh Vũ tinh tế suy tính ý tứ của bốn chữ này.
Sau một lúc lâu, nàng thử hỏi: “ Đè Võ Tích xuống, đợi đến lúc ình loạn Ung Châu lại làm ra vẻ bị trúng kế, đến lúc đó một mẻ hốt gọn? ”
Tạ Quyết gật đầu, hỏi nàng: “ Triều đình khi nào phái ta đi bình loạn Ung Châu?”
“ Đầu tháng bảy năm Nhâm Thìn ”. Ngày này, Ông Cảnh Vũ tất nhiên là quên không được.
Hiện tại là tháng năm năm Tân Mão, như vậy cách thời gian còn hơn một năm.
Thời gian dư dả, bố trí hoàn toàn không thành vấn đề.
Ông Cảnh Vũ tiếp tục nghiêm túc đem việc bản thân biết nói ra.
“ Mùng bảy tháng chín, gần năm ngàn Kiêu Kỵ binh bỏ mình ở Long Hổ Sơn. Dù không biết phản quân chính xác có bao nhiêu người, nhưng có thể để cho Kiêu Kỵ binh toàn mạng đều mất, liền biết số lượng phản quân vượt xa với số quân Kiêu Kỵ binh. Phái người đi điều tra mật thám, nếu không phải sớm đã làm phản, thì chính là phản quân sớm đã nhận được tin tức, cùng Võ Tích nội ứng ngoại hợp ”
Dù trong mơ sớm biết Kiêu Kỵ binh lành ít dữ nhiều, nhưng chân chính nghe được từ lời nàng nói họ gần như đều chết trận, môi mỏng của Tạ Quyết khẽ động, trên mặt giống như phủ nên một tầng lạnh lẽo.
Nếu không phải trong ngực còn đang ôm tiểu oa nhi, hai tay sớm đã nắm thành quyền.
Ông Cảnh Vũ nhìn sắc mặt của hắn, sợ hắn không cẩn thận làm bị thương Lan ca nhi, đưa tay vào trong ngực hắn.
Tạ Quyết cũng hoàn hồn, thu lại vẻ lạnh lẽo trên mặt, động tác nhẹ nhàng đem Lan ca nhi đưa tới khuỷu tay của nàng.
“ Việc của Võ Tích về sau để ta lo liệu, nàng cũng đừng nhúng tay vào miễn cho hắn sinh nghi ”
Ôm lấy Lan ca nhi, Ông Cảnh Vũ gật đầu: “ Ta cũng không hiểu biết nhiều về Võ Tích, chàng nếu đã biết rõ vậy ta tất nhiên là mặc kệ ”
Tạ Quyết hiểu Võ Tích hơn so với nàng, nàng cần gì phải vắt hết óc đi tiếp tay làm việc xấu?
Nhưng lập tức lại nghĩ tới chuyện tối ngày hôm trước, hoài nghi nói: “ Chẳng lẽ trước tiên không nên đem chuyện tối ngày hôm nọ giải quyết? ”
Nàng suy nghĩ một chút, lại nói: “ Đến tìm một người giả trang tặc nhân gánh tội thay, mới có thể để cho Võ Tích thoát tội ”
Đêm hôm trước người giả trang đeo mặt nạ là a huynh, cho nên muốn để Võ Tích thoát tội thì phải tìm người khác.
Tạ Quyết lại hơi lắc đầu: “ Tạm thời không vội ”
Đối diện với ánh mắt khó hiểu của thê tử, hắn giải thích nói: “ Tầm một năm trước ta âm thầm sai người nhìn chằm chằm hắn, nhưng hắn không lộ ra một chút sơ hở nào. Hiện tại vừa vặn nhờ vào việc này khiến hắn tự loạn trận cước*, hắn nếu muốn tiếp tục ở lại trong binh, không có chút ngoài ý muốn nào thì hắn sẽ liên lạc với mật thám ở Kim Đô, từ đó sắp xếp người tới làm dê thế tội ”
(*Tự loạn trận cước: nôm la kiểu làm loạn một việc gì đó đã được sắp xếp xong xuôi ổn thỏa thì phải?).
Ông Cảnh Vũ lập tức hiểu được dụng ý của hắn: “ Nếu hắn thật sự tìm mật thám ẩn núp tại Kim Đô, vậy cũng có thể thăm dò một hai ”
Tạ Quyết gật đầu: “ Đúng là như thế ”
Biết được tính toán của hắn, Ông Cảnh Vũ chỉ nói: “ Nếu có biến cố gì, chàng nói với ta, ta lại để cho Uyển nương phối hợp, để tránh xuất hiện sai lầm ”
Tạ Quyết “ừ” một tiếng.
Lúc này cửa phòng có tiếng gõ cửa, hai người cũng dừng lại đề tài đang nói.
Bên ngoài truyền đến thanh âm nhũ mẫu: “ Chủ mẫu, tiểu công tử đến giờ phải nghỉ ngơi rồi ”
Ông Cảnh Vũ cúi đầu mắt nhìn Lan ca nhi trong ngực, quả thật thấy hắn bắt đầu ngủ gà ngủ gật, con mắt đều sắp nhắm lại đến nơi.
Nàng đứng lên, đem Lan ca nhi ôm đến ngoài cửa phòng.
Đem Lan ca nhi giao cho nhũ mẫu, đóng lại cửa phòng xoay người đối diện với ánh mắt sáng rực của Tạ Quyết, nàng cũng không thèm để ý hắn.
Chậm rãi đi đến bàn trang điểm ngồi xuống, đơn giản đem trâm cài trên nửa búi gỡ ra, tóc dài xõa xuống, nàng cầm lấy lược gỗ chải vuốt tóc.
Tạ Quyết nhìn qua thê tử mà không biết giải thích như nào.
Mới vừa rồi còn nói chuyện rất tốt, nàng sao bỗng nhiên thay đổi sắc mặt rồi?
Chải vuốt xong mái tóc dài, Ông Cảnh Vũ buông xuống lược gỗ, quay người đi đến hướng giường, hoàn toàn không để ý tới trong phòng còn có người khác.
Lên giường, đưa lưng về phía bên ngoài giường.
Tầm non nửa khắc sau, giường hơi lún xuống liền biết là Tạ Quyết.
Sau đó, nàng có thể cảm giác được Tạ Quyết từ từ nằm xuống.
Nàng mở miệng: “ Lấy giữa làm ranh giới, không cho phép vượt qua ”
Bình tĩnh nói đến mức giống như đang nói chuyện bình thường.
Tạ Quyết nhíu chặt lông mày.
Hắn hỏi: “ Mới vừa rồi chúng ta nói chuyện còn rất tốt, nàng bỗng nhiên lại thay đổi rồi? ”
“ Chính sự là chính sự, việc tư là việc tư, sao có thể gộp lại làm một ”
Tạ Quyết nghẹn lời, trầm mặc thật lâu.
“ Vậy lúc nào thì nàng mới có thể buông được? ”. Hắn hỏi.
Ông Cảnh Vũ trầm mặc một chút, mới nói: “ Xem tâm trạng ta ”
Tạ Quyết nghĩ cũng chỉ mới hai ngày, nàng tạm thời chưa buông xuống được, vậy cho nàng thêm mấy ngày, vừa vặn hắn ngày mai cũng muốn đi vào quân.
“ Ngày mai ta trở về quân, có thể cần mấy ngày sau mới về phủ, khoảng thời gian này đừng để người bên ngoài tiếp cận tỳ nữ kia ”
Nói đến chính sự Ông Cảnh Vũ rất lý trí đáp với hắn một tiếng.
Đêm khuya, Tạ Quyết vừa mới ngủ.
Vừa đúng lúc này, trước đây không lâu mới nói không cho phép vượt ranh giới, hiện tại thân thể lại là lật hai vòng, chạm đến tay Tạ Quyết.
Hai mắt Tạ Quyết nhìn thê tử gần trong gang tấc, vẫn là như trước vươn cánh tay đem người đặt vào trong khuỷu tay.
Đến sáng sớm, quả nhiên thê tử vẫn giống hôm qua, hờ hững lạnh nhạt với hắn, thấy hắn cũng chỉ xốc lên mí mắt, sau đó đóng lại hai con ngươi quay người ngủ tiếp.
Đây cũng không phải là lần thứ nhất, Tạ Quyết cũng đã quen.
Đi đến trước bàn trang điểm của nàng, đem cây lược gỗ mang tới tùy ý chải tóc, sau đó buộc lên quấn lên dây cột tóc màu đen.
Hi vọng lần sau hắn trở về, nàng có thể tiếp thu được.
Nhưng nếu còn chậm không tiếp thu được... ?
Đeo lên phát quan, Tạ Quyết nhíu mày ra khỏi phòng.
*
Tạ Quyết cùng Ông Minh Tuyển trở về trong quân.
Bởi vì trong quân thiếu đi hai người là Thạch giáo úy cùng Võ giáo úy, cho nên Tạ Quyết tạm thời quản quân vụ của hai người.
Thời điểm huấn luyện tướng sĩ, trên mặt vẫn là tên tướng quân mặt lạnh như cũ, nhưng trong đầu lại nghĩ tới chuyện trong phủ.
Suy nghĩ lúc lâu, Tạ Quyết cảm thấy lần sau lúc hắn trở về thê tử vẫn giống hôm qua không mặn không nhạt, cũng không thèm để ý hắn.
Huấn luyện buổi sáng xong, Tạ Quyết chuẩn bị trở về trướng, vừa lúc nhìn thấy bách phu trưởng Lạc tiểu quận vương.
Hắn đang cùng Ông Minh Tuyển tán gẫu.
Tạ Quyết nhớ lại một phen, mơ hồ nhớ được tên Lạc Quân này nói qua hắn là tên ăn chơi.
Nếu là hắn, có thể đoán được chút tâm tư của nữ nhân.
Suy tư một lát, Tạ Quyết liền kêu tiểu binh gọi hắn tới.
Người cũng đã tới, Tạ Quyết nhìn lướt qua khuôn mặt rám đen đi không ít kia, còn có thân thể rắn chắc hơn chút kia, hỏi: “ Ngươi khi nào rời khỏi Kiêu Kỵ quân? ”
Lạc Quân suy nghĩ: “ Cha ta nói để cho ta ở đến tháng tám, lúc ra lại đi đến chỗ thánh nhân nhận một chức quan nhàn tản ”
Suy nghĩ hỏi: “ Tạ tướng quân là muốn đem ta đuổi ra ngoài? ”
Tạ Quyết liếc hắn một chút, sau đó nói: “ Cùng ta tiến vào trong trướng, ta có việc muốn hỏi ngươi ”
Lạc Quân đảo tròng mắt liên tục, Tạ Quyết có việc hỏi hắn, chẳng lẽ hắn lúc trước âm thầm ra khỏi doanh trại mấy lần, đi lên núi săn bữa ăn ngon bị Ta Quyết phát hiện?
Nghĩ đến điều này, Lạc Quân lập tức cảnh giác.
Theo Tạ Quyết vào trong trướng, Tạ Quyết đem giáp trụ trên thân cởi ra đặt qua một bên, sau đó ngồi xuống nhìn về phía Lạc Quân.
“ Ngươi cũng ngồi đi ”
Trên mặt Lạc Quân mang theo ý cười lấy lòng: “ Không cần không cần, ở trong quân ta chính là tên lính quèn, tiểu binh