58.
Thạch giáo úy vừa rời khỏi thư phòng, Minh Nguyệt liền bưng một bát canh gừng từ đằng xa đi tới, bắt gặp bóng lưng hắn, vội vàng gọi: “ Thạch giáo úy chờ một chút ”
Thạch Lang dừng bước, nghe được có người gọi mình liền quay người nhìn lại, thấy đó là Minh Nguyệt thì sắc mặt đột nhiên tươi tỉnh lên.
“ Minh Nguyệt cô nương? ”
Minh Nguyệt đến gần, nói: “ Chủ tử thiện tâm, thấy ngài dầm mưa, cố ý để ta nấu cho ngài một bát canh gừng ”
Nói xong thanh âm nhỏ dần xuống, thúc giục: “ Ngài mau thừa dịp canh còn nóng uống mau, để lạnh liền không còn hiệu quả ”
Thạch Lang ồ một tiếng, sau đó vội vàng bưng canh gừng lên, uống một ngụm lớn, dọa Minh Nguyệt cuống quýt ngăn cản: “ Canh còn nóng, đừng vội uống, thổi qua chút hẵng uống ”
Thạch Lang nó với nàngi: “ Cái này cũng chưa tính là quá nóng, ta uống được ”
Nhưng vẫn là thổi thổi, sau đó mới ùng ục ùng ục uống tiếp.
Minh Nguyệt thấy trên trán hắn đều là nước mưa, nàng nhìn chung quanh một chút, thấy nơi này vắng vẻ không có người nào, liền lấy ra khăn tay kiễng chân lau trán cho hắn.
Vừa lau vừa lẩm bẩm nói: “ Mưa lớn như vậy, cũng không biết đường trú mưa hoặc là mặc áo tơi vào, ngài thật là ngốc ”
Hơi thở nồng đậm mùi canh gừng, còn có hương thơm nhàn nhạt của nữ tử, khiến Thạch giáo úy tim đập bình bịch.
Một chén canh gừng uống cũng tới đáy, Thạch Lang quay đầu nhìn Minh Nguyệt cười, Minh Nguyệt cũng cười với hắn.
Hai người ánh mắt giống như kéo tơ, có thể tiếp đó trong chớp mắt, Minh Nguyệt nhìn thấy hầu gia, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.
Nàng rối rít thu tay lại, đoạt lấy bát trong tay Thạch Lang liền hoảng hốt đi bừa về lên phía trước, nhưng mới đi được mấy bước liền phát hiện mình đi nhầm hướng, vội vàng cúi đầu đi ngược trở lại.
Tạ Quyết yên lặng nhìn, một người thì bối rối, một người thì lại cười ngây ngô, thẳng đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Minh Nguyệt, mới đi tới: “ Người đã đi rồi, mau hoàn hồn ”
Thạch Lang lấy lại tinh thần, cười hắc hắc hai tiếng, sau đó nói: “ Thuộc hạ cảm thấy Minh Nguyệt cô nương cũng có ý với thuộc hạ, hầu gia ngài nói giúp thuộc hạ mấy câu với nương tử, nương tử sẽ thả người chứ? ”
Tạ Quyết mắt nhìn Thạch Lang, hỏi: “ Ngươi thích nha đầu Minh Nguyệt? ”
Ánh mắt Thạch Lang mong đợi nhìn về phía hầu gia, rất thành khẩn: “ Thích! ”
Ánh mắt kia giống như đang nói -— có thể được sao?
Tạ Quyết trầm ngâm một chút, hỏi: “ Ngươi lại nói xem thích như thế nào, nếu nương tử có hỏi, ngươi cũng có cái để trả lời ”
Thạch Lang nghĩ một chút, cũng cảm thấy lời này có lý.
Suy nghĩ một lúc, hạ giọng trả lời: “ Thuộc hạ cũng không biết như thế nào gọi là thích, chỉ biết không nghĩ tới thì thôi, nhưng khi đã nghĩ tới đều sẽ nghĩ đến rất nhiều điều, thấy nàng cười thuộc hạ liền cảm thấy vui vẻ, lúc nàng không để ý đến thuộc hạ, thuộc hạ liền bận tâm suy nghĩ tại sao nàng không để ý đến mình, có phải bản thân đã làm gì có lỗi với nàng không, sau đó tìm cách dỗ nàng để nàng vui vẻ ”
Nghe được Thạch Lang nói, Tạ Quyết cũng rơi vào trầm tư.
Bắt gặp hầu gia biểu tình ngưng trọng, Thạch Lang sợ mình bỏ lỡ Minh Nguyệt, liền cắn răng, chém đinh chặt sắt nói: “ Dù sao thuộc hạ không phải Minh Nguyệt tuyệt không thành thân! ”
Tạ Quyết hoàn hồn nhìn thoáng qua Thạch Lang vì dầm mưa mà cực kỳ chật vật, chỉ nói: “ Ta sẽ giúp ngươi nói một câu với nương tử ”
“ Nhưng ý kiến nương tử như thế nào, ta đều sẽ tôn trọng ”
Thạch Lang liên tục gật đầu: “ Hầu gia giúp thuộc hạ nói một câu là được ”
Thạch Lang cảm thấy chỉ cần hầu gia đáp ứng, tất nhiên là mười phần chắc chín phần.
“ Nhanh đi thay quần áo, một lúc lại đến Trử Ngọc Uyển dùng bữa sáng ”. Tạ Quyết đánh mắt nhìn quần áo ẩm ướt của hắn.
Thạch Lang “ồ” một tiếng, mừng đến mức chạy một mạch qua màn mưa.
Tạ Quyết trở về phòng, Ông Cảnh Vũ ngước mắt nhìn hắn, theo đó để đám hạ nhân ra ngoài, mới hỏi: “ Chuyện như thế nào rồi? ”
Tạ Quyết đáp: “ Thạch giáo úy mang về tin tốt ”
Trầm ngâm một chút, lại nói: “ Có lẽ mấy ngày tới Võ Tích sẽ tìm được con dê thế tội tốt, nàng dặn dò tỳ nữ kia diễn tốt màn này, không cần vội vã xác nhận là người nào, đến lúc đó giả vờ ngất xỉu là được ”
“ Từ giờ trở đi để tỳ nữ kia luyện qua mấy lần, lo trước khỏi hoạ ”
Ông Cảnh Vũ suy tư một chút, sau đó gật đầu: “ Ta sẽ đến giữ cửa ải này ”
Đáp ứng lời Tạ Quyết, Ông Cảnh Vũ đánh mắt nhìn hắn.
Người này tại chuyện công vụ ngược lại rất nhạy cảm, sao ngày thường lại ngu ngơ vậy?
Tạ Quyết bị nàng liếc mắt, có chút không rõ ràng cho lắm, nhưng nhớ tới việc của Thạch Lang cùng Minh Nguyệt, hắn vẫn là nói: “ Minh Nguyệt cùng Thạch giáo úy hai người bọn họ hình như có tình ý với nhau ”
Nghe vậy, Ông Cảnh Vũ nhướng mày, thấp giọng nói: “ Không được ”
“ Vì sao lại không được? ”
Thạch Lang từ năm bảy tám tuổi đã bắt đầu đi theo bên cạnh Tạ Quyết, Tạ Quyết tất nhiên là muốn hắn sớm ngày lập gia đình.
Hướng phía ngoài phòng liếc mắt nhìn, theo đó nhìn về phía Tạ Quyết, thanh âm ép tới càng thấp hơn: “ Minh Nguyệt đã có phu quân cũng có hài tử, lúc ta chuẩn bị trở về, nàng ấy đều đã chuẩn bị sinh ”
Nghe vậy, Tạ Quyết trầm mặc ngồi xuống, nhẹ gõ gõ mặt bàn, suy nghĩ một lúc lâu.
Hắn hỏi: “ Nàng ta là khi nào xuất giá? ”
Ông Cảnh Vũ không biết hắn vì sao bỗng nhiên hỏi chuyện này, nhưng là vẫn trả lời: “ Hình như là năm hai mươi bốn tuổi ”
Tạ Quyết suy nghĩ.
Nếu là Minh Nguyệt năm hai mươi bốn tuổi xuất giá, lúc nàng trở về Minh Nguyệt mới chuẩn bị sinh.
Chiếu theo suy tính, nàng cùng Minh Nguyệt số tuổi không chênh lệch lắm, như vậy lúc nàng trở về cũng là chừng hai mươi lăm tuổi.
Có một giấc mơ, trong mơ nàng nói muốn từ Nhị phòng của đường đệ nhận con thừa tự.
Bây giờ Tạ Chiêu mới mười lăm mười sáu tuổi, muốn thành thân chí ít còn muốn qua mấy năm nữa, lại nói đến sinh hạ hài tử, cũng tối thiểu phải năm sáu năm.
Thời điểm hắn chết trận, nàng tầm mười chín tuổi, như vậy nhận con thừa tự hẳn là tầm là hai bốn hai lăm tuổi, nói cách khác nàng vẫn chưa có rời khỏi hầu phủ, cũng chưa tái giá...
Âm thầm phân tích ra kết quả này, ngón tay có chút giật giật.
Ông Cảnh Vũ không biết Tạ Quyết suy nghĩ gì, gặp hắn nửa ngày không có nói, mi thanh tú nhẹ chau lại: “ Chàng hỏi ta tuổi của Minh Nguyệt, có thể chàng ngược lại là muốn nói chuyện gì nha? ”
Tạ Quyết hoàn hồn, nhìn về phía nàng, khóe miệng hơi cong nhẹ.
Hắn nói: “ Minh Nguyệt tới tận hai mươi bốn tuổi mới xuất giá, là nàng không thả người, hay vẫn là nàng ta không muốn gả? ”
Hắn hỏi như vậy, Ông Cảnh Vũ cũng phản ứng lại đời trước Minh Nguyệt lúc hai mươi tuổi, nàng định đưa Minh Nguyệt ra ngoài xuất giá, nhưng ai biết Minh Nguyệt nói gì cũng đều không chịu, nói muốn cả đời hầu bên cạnh nàng.
Nàng còn nhớ rõ, biết được Kiêu Kỵ binh có đi mà không về, nàng