88.
Tạ Quyết từ khi thú nhận với Ông Cảnh Vũ, cuộc sống của bọn họ ngược lại không có gì thay đổi.
Chỉ là Ông Cảnh Vũ ngẫu nhiên nhìn Tạ Quyết sẽ hoảng hốt, sẽ không kiềm chế được nhớ tới lần cuối cùng nhìn thấy hắn.
Ngày bi thảm ấy, nàng sao có thể quên được?
Cũng có thể là bởi vì vừa mới biết được hắn cũng trở về, cho nên tạm thời ký ức mới có thể phá lệ rõ ràng như vậy, có lẽ chờ thêm một chút thời gian nữa liền sẽ chậm rãi thích ứng, quên lãng đi.
Bởi vì ký ức lúc đưa tiễn hắn quá mức mãnh liệt, không muốn nhớ lại, cho nên nàng không có cẩn thận hỏi qua làm sao hắn chết, làm cách nào trở về từ Ung Châu, làm thế nào biết tay Mục vương được trị khỏi nhờ Bàng đại phu.
Nàng muốn đợi mình triệt để thích ứng, hỏi lại cũng không muộn.
Lại nói đến Mục vương, lo lắng vì mình dẫn đến phu thê chất nhi bất hoà, cố ý chờ Tạ Quyết hưu mộc mời hắn đến trà lâu.
Sau khi uống xuống một tách trà, Mục vương mặt lộ vẻ áy náy: “ Ông nương tử phản ứng như thế nào? Có ầm ĩ với ngươi không? ”
Tạ Quyết nhấp một ngụm nước trà, sau đó buông cốc xuống, khẽ lắc đầu: “ Nàng ấy rộng lượng, không cùng ta so đo ”
Đây là điều mà Tạ Quyết không ngờ được sau khi khôi phục ký ức.
Nghe hắn nói như vậy, Mục vương nhíu mày nghe ra được ý tứ.
Hắn hỏi: “ Ngươi tình tình liêm chính, lại làm điều gì có lỗi với cháu dâu? Thí dụ như, tại bên ngoài cùng nữ nhân... ”
Tạ Quyết sắc mặt nghiêm nghị: “ Ta sẽ không ”
Nhưng nghiêm túc lập tức thu lại, bị trầm tư thay thế, còn nói: “ Nhưng ta hổ thẹn với nàng ấy ”
Mục vương trầm ngâm một chút, nói: “ Dù sao cũng là chuyện phu thê các ngươi, bản vương sẽ không hỏi các ngươi mâu thuẫn chuyện gì, chỉ là nếu cần bản vương hỗ trợ, cứ việc nói ”
Tạ Quyết nghe vậy, lộ ra ý cười nhạt.
Đời trước, hắn tận mắt thấy hầu phủ lụi bại, dậu đổ bìm leo. Nhưng cũng có người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, mà Mục vương chính là một trong số những người đó.
Đối với quả phụ của Kiêu Kỵ binh, cũng đều đưa tay trợ giúp.
Tại yến tiệc, không người nào qua lại cùng A Vũ, thời điểm dùng tiệc, Mục vương sẽ để Mục vương phi cùng A Vũ qua lại.
Cho nên, hắn không có khả năng biết rõ tay Mục vương có thể khôi phục như ban đầu, lại bỏ mặc không quan tâm.
Sáu phần cùng chín phần, khác biệt vẫn là quá lớn.
Chín phần so với lúc ban đầu không khác là bao, nhưng sáu phần mà nói, cũng coi như nửa tàn phế.
Bây giờ nhân họa đắc phúc*, sau khi cùng A Vũ nói rõ ràng, hắn cũng có thể ngủ được một giấc ngon.
(*Nhân họa đắc phúc 因祸得福: Gặp dữ hóa lành, trong cái rủi có cái may).
Từ khi trở về từ Ung Châu, Tạ Quyết ngủ không được yên giấc.
Mấy ngày đầu, lúc ở bên cạnh nàng gần như cả đêm đều không ngủ.
Một là bởi vì nàng gặp nạn, hắn nếu chậm một chút, không biết có thể cứu được nàng hay không.
Hai là bởi vì sau khi khôi phục ký ức sinh ra đủ loại áy náy với nàng, cũng áy náy khi giấu diếm nàng.
Uống vài chén trà, Tạ Quyết đột nhiên hỏi: “ Biểu thúc có biết cách dỗ cô nương nhà người khác cao hứng không? ”
Mục vương nghe vậy, trừng mắt nhìn, hỏi: “ Ngươi muốn tìm niềm vui cho thê tử? ”
Tạ Quyết gật đầu.
Đến cùng nguyên nhân là do hắn, khiến đôi phu thê này cãi nhau, Mục vương trong lòng thấy hổ thẹn, đối với chuyện của cháu họ tự nhiên để ý.
Hắn nói: “ Bản vương mặc dù chưa thành thân, nhưng đến cùng cũng hiểu nữ nhân hơn ngươi ”
Tầng hai của trà lâu rất thanh tịnh, nhưng đến cùng vẫn là trà lâu, vẫn sẽ có tạp âm.
Mục vương tránh việc Tạ Quyết nghe không được rõ, cho nên đứng dậy đi đến ngồi bên cạnh Tạ Quyết, thủ thỉ bên tai hắn, nhìn không khác gì đang giấu diếm chuyện mờ ám.
Tạ Quyết càng nghe, lông mày càng nhăn lại, đợi Mục vương lùi ra, ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Mục vương.
Mục vương đập vào bờ vai của hắn: “ Ngươi còn không tin, bản vương đến cùng là lớn lên ở hậu cung, ngươi phải tin tưởng biểu thúc, chuẩn không sai được ”
Tạ Quyết lắc đầu: “ Lúc trước, Lạc tiểu quận vương với biểu thúc nói cũng gần giống nhau, cũng là để ta đưa tới những đồ nữ tử yêu thích, nhưng hiệu quả quá mức nhỏ ”
Mục vương buồn bực: “ Không đúng, không có khả năng vô dụng, nếu là vô dụng, đó chính là lễ ngươi đưa không đúng, hoặc là lời ngươi nói không đúng... ”
Dừng một chút, Mục vương nhíu mày nhìn về phía Tạ Quyết: “ Ngươi nói xem lúc đó ngươi đưa vật gì, lại nói gì ”
Kỳ thật, Tạ Quyết không muốn nhắc lại những chuyện ngu ngốc bản thân đã làm trước khi khôi phục ký ức.
Chính bản thân hắn nhớ lại cũng cảm thấy có một vài chỗ không đúng.
Tạ Quyết nhìn đi chỗ khác, ho hai tiếng, mới mở miệng: “ Ta trực tiếp