100.
Sân Thanh Trần viện yên tĩnh, chỉ có tiếng hài đồng khóc sướt mướt truyền ra từ trong sảnh.
Gương mặt Anh Nương đang sưng đỏ lên, cảm xúc trong mắt thay đổi liên tục.
Từ phẫn nộ đến không cam lòng, từ không cam lòng đến đờ đẫn.
“ A nương, ta muốn cha, ta muốn cha. . . ”
Mạc Lân bắt lấy tay áo mẫu thân hắn, khóc lóc cầu xin.
Anh Nương nhìn nhi tử, sờ lên gương mặt đau đớn mà rơi nước mắt, cố nén sự khó chịu ở gương mặt, lần nữa dỗ hắn: “ Tạ thúc thúc đã đi đến Ung Châu cứu cha ngươi ”
“ A nương gạt người, a nương căn bản không thích cha, a nương ghét bỏ cha, căn bản sẽ không cứu cha. . . ”. Nói đến đây, Mạc Lân thương tâm gào khóc.
“ Lân ca nhi, không phải như vậy, ngươi đừng nghe nữ nhân kia nói hươu nói vượn. . . ”
“ A nương gạt người, gạt cả ta, ta không muốn tiếp tục thích a nương nữa! ”. Mạc Lân rống to một câu, hắn đẩy cánh tay a nương ra, chạy ra ngoài phòng.
Anh Nương vội vàng đuổi theo, sợ nhi tử chạy ra ngoài viện.
Thấy nhi tử chạy về phòng, đem cửa phòng đóng lại, nàng ta mới thở phào một hơi.
Nhớ tới câu nói thiêu phá tâm tư nàng ta của Ông thị, chột dạ từ đáy lòng chậm rãi hiển hiện, hai tay càng không khống chế được phát run.
Nàng ta bỗng dưng nắm chặt tay, vẫn như trước không có khống chế được phát run.
Nàng ta không sai. . .
Không sai. . .
Nhìn qua cửa phòng đóng chặt, Lục Anh