Trương Khả gọi điện thoại cho Trương Trung Hán, chưa tới nửa giờ sau, Trương Trung Hán đã đích thân dẫn một vài người lên.
“Đây đều là do Sở Hạo Vũ làm ra ư?”, Trương Trung Hán hít vào một hơi khí lạnh.
Cụ ấy đã nhận ra người nằm bên cạnh chiếc xe là ai.
Hoàng Thiên Bổng - một cao thủ Ám Kình đang hoạt động ở Liên Châu.
Có rất nhiều người muốn mời hắn làm khách, ai ngờ cuối cùng Lâm Hổ đã trả giá cao để mời được.
Đương nhiên, điều khiến Trương Trung Hán kinh ngạc hơn cả là một cao thủ võ thuật luôn được người người săn đón như vậy lại âm thầm chết ở chỗ này.
Mức độ đáng sợ của Sở Hạo Vũ ở trong lòng Trương Trung Hán đột nhiên tăng lên mấy bậc.
Cho dù nhà họ Trương không thể kết thân với Sở Hạo Vũ, cũng tuyệt đối không thể trở thành kẻ thù của anh.
Trương Trung Hán cảm thấy may mắn vì quyết định ban đầu của mình.
Chỉ dùng một trang viên dưỡng lão của mình đã có thể giữ chân một vị tông sư Hóa Kình ở lại nhà họ Trương, điều này thật sự rất đáng giá.
Khi Trương Trung Hán nhìn thấy cái xác của Lâm Thừa Chí ở bên kia, nhớ lại những lời kể trước đó của Trương Khả, Trương Trung Hán không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Giết hay lắm!”
Mặc dù đã lớn tuổi nhưng tính tình cương trực từ trong xương tủy của Trương Trung Hán không hề giảm đi chút nào, nhất là khi nghe thấy một kẻ ăn chơi trác táng như Lâm Thừa Chí lại dám có ý định giở trò đồi bại với Trương Khả, Trương Trung Hán suýt chút nữa tức đến mức trợn mắt há mồm.
Nếu Trương Khả thật sự xảy ra chuyện, thì Trương Trung Hán sẽ không ngại trở thành kẻ thù không đội trời chung với nhà họ Lâm.
“Mau dọn dẹp chỗ này cho sạch sẽ, chuyện này nhất định phải giấu kín”, Trương Trung Hán nhanh chóng dặn dò.
Ém tin tức về cái chết của Lâm Thừa Chí và Hoàng Thiên Bổng, Trương Trung Hán đoán rằng sau khi lão già Lâm Hổ biết chuyện, nói không chừng sẽ gây ra sóng gió lớn ở Tân Hải.
Không phải cụ ấy không yên tâm về thực lực của Sở Hạo Vũ, mà là lần này Sở Hạo Vũ đã đắc tội với cả nhà họ Lâm.
Đương nhiên, Sở Hạo Vũ cũng là vì Trương Khả nên mới ra tay.
“Hãy thay ông cảm ơn cậu Sở một tiếng.
Vất vả cho cậu ấy rồi”, Trương Trung Hán nói với Trương Khả, sau đó quay trở về để chuẩn bị.
Có một số chuyện không thể giấu được cả đời, nhà họ Trương và nhà họ Lâm sớm muộn cũng có một ngày nào đó phải giải quyết cho xong chuyện này.
Lại mấy ngày nữa vội vã trôi qua, mấy ngày này, Sở Hạo Vũ đã từng bước nâng cao tu vi của mình.
Suy cho cùng thì sự mạnh mẽ của bản thân mới là sự mạnh mẽ chân chính.
Mượn sự giúp đỡ từ ngoại vật, bối cảnh và thế lực, chung quy cũng chỉ là mượn mà thôi.
“Suýt chút nữa là có thể bước vào cảnh giới Tụ Khí hậu kỳ”, sáng sớm, mặt trời đỏ rực như lửa.
Sở Hạo Vũ thở ra một hơi, theo nhịp hít thở, cả người anh chậm rãi bay lên giữa không trung, đứng trên đỉnh núi Nam Sơn.
Toàn bộ trang viên Vân Thâm Bất Tri Xứ đều được thu vào trong đáy mắt anh.
Chỉ khi đạt tới cảnh giới Tụ Khí hậu kỳ mới có thể đi trên không, nhưng Sở Hạo Vũ đã có thể làm được điều đó khi còn chưa bước vào hậu kỳ.
Đây là lợi thế của việc tu luyện lại từ đầu.
Tông sư Hóa Kình theo hiểu biết của đám người Trương Trung Hán chẳng qua chỉ là giải phóng sức mạnh bên trong cơ thể ra ngoài, nhưng Sở Hạo Vũ lại biết rõ rằng thứ mà anh đang tu luyện không phải võ thuật gì cả.
Thứ mà anh giải phóng ra ngoài là khí và thứ mà anh tu luyện chính là chân khí.
“Không được, vẫn không thể duy trì được lâu”, Sở Hạo Vũ khẽ thở dài, rồi chậm chậm rơi từ trên không trung xuống.
Song song với việc tu luyện càng ngày càng sâu, linh lực của trang viên này đã không còn đủ để chống đỡ, mà việc Sở Hạo Vũ bay lên bầu trời, cũng là để thăm dò chuyện này.
“Mình cần một trận pháp tích tụ linh khí, lấy Vân Thâm Bất Tri Xứ làm trung tâm, sau đó tập trung toàn bộ linh khí của cả ngọn núi này và khu vực xung quanh, thậm chí là linh lực của thành phố Tân Hải, mãi mãi không bao giờ hết”, Sở Hạo Vũ bắt đầu âm thầm tính toán, trong đầu anh không ngừng tìm kiếm trận pháp tích tụ linh khí để khống chế.
Suy cho cùng, có một số tư liệu có lẽ sẽ không thể tìm thấy ở nơi này.
Cho dù Sở Hạo Vũ đã thông thạo nhiều phương pháp xây dựng trận pháp tích tụ linh khí, cũng không thể triển khai được.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua trong vội vàng, Sở Hạo Vũ vẫn chưa tìm ra giải pháp thích hợp.
“Bỏ đi, từ từ nghĩ cũng được, một vài tư liệu quý giá có thể đi tìm Trương Trung Hán để giải quyết, thời gian cũng kha khá rồi”, Sở Hạo Vũ bất lực lắc đầu.
Đây là lần đầu tiên anh bất lực đến như vậy.
Muốn vẽ một trận pháp tích tụ linh khí, mà còn phải lo lắng về vấn đề tư liệu.
Nếu là trước đây, Sở Hạo Vũ chưa từng phải băn khoăn bởi một vấn đề như vậy.
Dẹp những suy nghĩ trong lòng xuống, Sở Hạo Vũ đi đến lối vào trang viên, có một chiếc Bugatti Veyron đã được tân trang lại đang đậu ở trên đường.
Chiếc xe được sơn lại một lượt và sửa đổi lại ngoại hình một cách đơn giản, sau đó dựa vào quan