Sở Hạo Vũ tiện tay vứt thanh kiếm gỗ trong tay đi.
Chiba Yui chẳng qua chỉ mà một khúc nhạc đệm, sao Sở Hạo Vũ lại để tâm đến một cô nhóc còn non nớt thế được, nhưng Trương Khả lại dẫn Sở Hạo Vũ vội vàng rời đi.
Người vây lại hóng chuyện càng lúc càng đông, Trương Khả sợ xảy ra chuyện phiền phức.
Nhưng hôm nay Sở Hạo Vũ cũng xem như là đã nổi tiếng ở trường đại học Tân Hải.
Dù bây giờ người hóng chuyện không đông lắm nhưng có lẽ ngày mai Sở Hạo Vũ sẽ trở thành cái tên đứng đầu trong các bài viết trên web của trường… Lúc nãy xung quanh đã có người chụp ảnh lại.
“Đại sư Sở giỏi quá, có thể chụp lưỡi kiếm gỗ bằng tay không”, Trương Khả khen ngợi Sở Hạo Vũ.
“Còn không phải là chuyện do cô gây ra à?”, Sở Hạo Vũ cười gượng, sớm biết đi theo cô nhóc này lại gặp chuyện rắc rối như thế thì anh thà uống trà một mình trong trang viên còn hơn.
Như thế vừa thoải mái lại vừa nhàn nhã.
“Sao thế, anh không vui à? Anh nói muốn bảo vệ nhà họ Trương bọn tôi, lẽ nào tôi gặp rắc rối anh không nên ra mặt giúp tôi sao?”, Trương Khả nói với Sở Hạo Vũ, sau đó không phục kiễng chân ngẩng đầu nhìn Sở Hạo Vũ.
Bởi vì Trương Khả là người nhà họ Trương, hơn nữa tính cách như vậy nên cô ấy cũng không có nhiều bạn.
Nhưng… từ sau khi Sở Hạo Vũ xuất hiện, cuộc đời cô ấy dần thay đổi.
Cô ấy biết mình như thế nào, dù sao cô ấy cũng đã bị thu hút bởi người đàn ông bình thường này.
Đây chính là cảm giác rất kỳ diệu.
Sở Hạo Vũ giỏi đánh nhau là một chuyện, mặt khác là thái độ của Sở Hạo Vũ.
Sở Hạo Vũ sống quá tự tại khiến Trương Khả vô cùng ngưỡng mộ, dường như dù trời có sập xuống thì người đàn ông này vẫn cứ bình tĩnh như thường.
“Về nói lại với ông cô, đừng có mà ngày nào cũng bảo cô đi tới đi lui như thế nữa”, lúc đi đến nơi ít người Sở Hạo Vũ bỗng nói.
Nghe anh nói thế, Trương Khả sửng sốt.
“Anh đoán ra được rồi sao?”
“Sao mà không đoán được chứ? Ngày nào cũng bảo cô mang cơm bưng trà đến để tạo tình cảm.
Tôi không có hứng thú làm con rể nhà họ Trương của cô đâu”, Sở Hạo Vũ bình tĩnh nói.
Hôm nay Trương Khả hẹn anh ra ngoài đi dạo chắc lại là ý của Trương Trung Hán.
Nếu ngay cả điều này cũng không đoán ra được thì nhiều năm qua Sở Hạo Vũ sống vô ích quá rồi.
“Sao nào, làm con rể nhà họ Trương là anh được lợi rồi.
Nhiều người thèm muốn mà còn không có cơ hội, anh cảm thấy mình chịu thiệt hay thế nào?”, nghe Sở Hạo Vũ nói thế, Trương Khả vốn dĩ muốn cãi lại nhưng nói ra lại nghe có vẻ trong nóng ngoài lạnh.
Ông nội… thật là, tại sao lại muốn nói mấy lời đó chứ.
Đúng thế, tối qua Trương Trung Hán đã đến tìm Trương Khả để tâng bốc về Sở Hạo Vũ một lúc lâu, tất nhiên ẩn ý không nói cũng khá rõ.
Trương Khả cũng gật đầu đồng ý với sự cưỡng ép của ông nội nhà mình.
Nếu Sở Hạo Vũ đồng ý, sau đó chủ động thêm chút nữa… thì cô ấy cũng có thể đồng ý một số chuyện.
Dù sao cũng đã trải qua chuyện lần trước.
“Cô là cô chủ của nhà họ Trương, còn tôi… Cô không hiểu đâu, chúng ta không phải là người cùng một thế giới”, có một số chuyện phải ngăn chặn ngay từ đầu mới ổn.
Lần này quay lại, Sở Hạo Vũ không muốn tìm kiếm mùi vị tình yêu gì đó mà là vượt không gian vì em gái.
Cùng lắm là trải nghiệm chút bụi trần là đủ rồi.
“Hừ!”, Trương Khả tức giận không nói nên lời, sắc mặt đỏ bừng.
Hai ngày nay tâm trạng cô ấy vốn đã không tốt, không ngờ Sở Hạo Vũ lại còn… cao ngạo như thế.
Mình kém cỏi chỗ nào à?
“Tôi đi học đây, anh tự mình về đi.
Vì anh đồng ý ra ngoài với tôi nên tôi còn định mời anh một bữa… nhưng giờ thì không ăn uống gì nữa hết!”, Trương Khả tức giận đi về phía giảng đường.
Sở Hạo Vũ bất lực khẽ cười, thà để đối phương hiểu lầm ngay từ đầu còn hơn cứ dây dưa mãi đến sau này loạn càng thêm loạn.
Nhưng sau khi Trương Khả bước vào giảng đường, hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của Sở Hạo Vũ, cuối cùng không kiềm chế được nữa mà bật khóc.
Mặc dù là cô chủ nhà họ Trương nhưng suy cho cùng cô ấy cũng là một cô gái đơn thuần chưa hiểu chuyện, chưa từng trải qua chuyện tình cảm.
“Khốn nạn”, lần đầu tiên có cảm giác rung động lại bị người ta lạnh lùng từ chối.
Trương Khả ngồi thụp xuống, hai tay ôm đầu gối