“Chết, nực cười!”, Tiết Bách Thắng lạnh lùng hừ một tiếng, dứt lời đang chuẩn bị lùi ra sau, không muốn tham gia vào ân oán giữa nhà họ Lâm và nhà họ Trương thêm nữa, bởi vì bây giờ xem ra bên phía nhà họ Trương cũng có một tông sư trấn giữ.
Thế nhưng, vào lúc mà ông ta định cử động thì lại phát hiện ra hai chân của mình không có cách nào di chuyển được.
Bắt đầu từ bàn tay phải, cả nửa thân phải đều bị ngọn lửa màu tím lờ mờ kia bao vây lấy.
Không có cảm giác đau đớn!
Tiết Bách Thắng phát hiện ra tay phải của mình đang dần dần biến mất, máu thịt, xương cốt, mạch máu đều cùng nhau hoá thành hư vô.
“Cậu đã làm gì với tôi?”, Tiết Bách Thắng kinh ngạc nói, đây là nỗi kinh sợ lớn nhất mà ông ta phải đối diện trong cả cuộc đời này.
Cơ thể dần biến mất ngay trong chính tầm mắt của mình.
“Tử Vi Bí Thuật, Thất Tinh Chi Tham Lang!”, Sở Hạo Vũ chắp hai tay ra sau lưng, nói: “Có thể chết dưới bí thuật này, có lẽ ông sẽ ra đi mà không cảm thấy nuối tiếc gì nữa”.
“Cậu không thể giết tôi, tôi là Tiết Bách Thắng, tông sư Hoá Kình của Liên Châu, cả Liên Châu đều tôn sùng tôi!”
“Tài sản của tôi lên tới hàng chục tỷ tệ, chỉ cần cậu muốn, tôi có thể chia cho cậu một nửa bất cứ lúc nào, không… cho cậu toàn bộ!”
“Chúng ta đều là tông sư, không nên ra tay với nhau!”
Tiết Bách Thắng cuống cuồng, ông ta không biết rốt cuộc Sở Hạo Vũ đã sử dụng thủ đoạn gì, chỉ có thể mở to mắt nhìn cả cánh tay phải của mình hoàn toàn biến mất, sau đó là chân phải…
Tuy nhiên, Sở Hạo Vũ chưa từng bận tâm tới những thứ mà Tiết Bách Thắng vừa mới nói, chỉ cần anh muốn thì có thể dễ dàng có được tất cả những thứ đó.
Sở Hạo Vũ từng là thánh tử của Tử Dương Tông, là kẻ bạo tàn làm trái ý trời giết chết ba nghìn thần ma, thần đạo, kiếm đạo, đan thuật, thuật pháp, thậm chí ngay cả cảnh giới tu luyện cơ thể cũng đều ở mức tuyệt thế vô song.
Tiết Bách Thắng sao có thể biết được những chuyện này!
“Đúng rồi, tôi là người đến từ Hồng Môn, sư phụ của tôi là thủ lĩnh của Hồng Môn, ông trùm liên bang người Hoa Hạ tại Mễ Quốc, tông sư Chu Nhân Mỹ!”, Tiết Bách Thắng cố hết sức gào lên, thậm chí còn dùng tay trái còn lại rút điện thoại ra bấm số của sư phụ.
“Sư phụ ơi, cứu con!”
Khi năm chữ cuối cùng được thốt ra, Tiết Bách Thắng cũng không thể nói thêm gì được nữa, bởi vì nửa bên ngực phải của ông ta đã biến mất hoàn toàn.
…
Cùng lúc này, tại sân bay Los Angeles của Mễ Quốc, một người đàn ông gốc Hoa Hạ chậm rãi buông điện thoại xuống rồi hơi sững sờ.
Dáng vẻ của hắn thoạt nhìn cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, gương mặt trắng bóc sạch sẽ, mặc áo sơ mi caro màu xanh trắng gọn gàng, mái tóc đen dài tuyệt đẹp xoã ra ngang vai, dung mạo mang theo đôi chút vẻ dịu dàng nữ tính.
“Thưa anh, xin hãy xuất trình hộ chiếu của mình”, một nhân viên an ninh da đen to lớn lên tiếng hỏi.
“Ừ! Được!”, người đàn ông ngây người, rút ra một quyển hộ chiếu rồi đưa cho đối phương.
“Hả, đợi đã, tôi nhìn một chút, năm 1893?”, nhân viên an ninh há hốc