Khoé miệng Minh Nguyệt giật giật, nhận lấy tập đề cố gắng mỉm cười với anh rồi lôi vở ra bắt đầu giải đề
Minh Viễn thấy cô một bộ dáng gượng ép, dù không muốn nhưng vẫn đưa tay cầm lấy tập đề thì không khỏi bật cười
Minh Nguyệt ấm ức nhìn anh, anh còn cười, bắt cô làm đề anh vui lắm đúng không? Nghĩ vậy Minh Nguyệt dỗi quay mặt sang chỗ khác
Sở Nhiên cùng Tử Kỳ nhìn sang thấy một màn này liền cạn lời, cùng cho Minh Nguyệt một ánh mắt thông cảm rồi lôi điện thoại ra nghịch
Minh Nguyệt "! " Quả nhiên chỉ có thể dựa vào chính mình!
Lần này nhà trường cho học sinh đến một nông trại ở thành phố Y để trải nghiệm cùng thả lỏng, ở nông thôn luôn luôn bình yên hơn thành phố nhộn nhịp vội vã
Xe đã đi được một phần ba đoạn đường, còn rất nhiều thời gian nữa mới tới nơi
Trên xe, Minh Nguyệt nhìn đống đề như có mối thù truyền kiếp với nó
Minh Viễn nhìn sang cô, thấy cô vẫn còn đang dỗi không thèm để ý tới anh, Minh Viễn không biết làm gì chỉ đành lôi sách của mình ra xem thỉnh thoảng lại nhìn về phía cô
Các bạn học trên xe hóng dưa từ đầu tới giờ đã mệt liền lăn ra ngủ
Minh Nguyệt nhìn đề tiếp theo, cô cố gắng viết viết sau đó cả người gục xuống
Minh Viễn nhìn thấy nhanh chóng đưa tay ra đỡ lấy
Biết là cô ngủ gật liền nhẹ nhàng đưa đầu cô tựa vào vai mình
Thấy Minh Nguyệt an ổn ngủ rồi Minh Viễn lấy đống đề kia về chỗ mình, thấy cô giải xong gần nửa mỉm cười cầm bút giải nốt các đề tiếp theo
Minh Nguyệt tựa trên vai anh nhẹ hé mắt ra, thấy anh đang giải nốt số đề kia không nhịn được cười tươi
Coi như anh còn có lương tâm, tạm tha lỗi cho anh vậy ~~
Nghĩ xong liền vui vẻ nhắm mắt lại cựa cựa tìm điểm thoải mái trên vai anh rồi yên tâm ngủ
Minh Viễn thấy cô cử động nghĩ cô đã tỉnh, tính để lại chỗ đề kia về chỗ cũ thì quay sang vẫn thấy cô ngủ yên lành, lắc đầu cười rồi lại tiếp tục giải đề
Lúc Minh Nguyệt tỉnh lại xe đã đến nơi, giật mình ngồi thẳng dậy nhìn xung quanh, mọi người đều đã xuống xe hết
Cô ngủ say như vậy à? Aaa, có phải mất hình tượng với anh rồi không!?
Nghĩ