Trong phòng KTV sang trọng nhất, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, một giọng nữ đang gào thét bài .
Trên ghế salong có mấy người đang ngồi vừa ăn vừa uống bia, nhưng đều không phát ra bất kì âm thanh nào. Mã Tiểu Linh có chút khinh thường Bành Xán đang hăng say hát, [bài này mình từng nghe qua, nhưng đưa Bành Xán hát cứ tưởng do một ông cày ruộng nào viết ra.]
[Giọng thì khỏe, nhưng chả dính một nốt nào, đúng là rất bản lĩnh]. Thấy Vương Quý Nhân đang uống bia, liền cười nói nhỏ vào tai Vương Quý Nhân: "Chị thích uống uống bia?"
"Chát chát, nhưng cũng ổn." - Vương Quý Nhân mím môi, đưa tay xoa xoa. Nhớ tới ở đây cũng có wc, liếc nhìn cái người vẫn còn đang điên cuồng hát không ngừng, cụp mắt nói: "Chị ra ngoài gọi chút đồ ăn."
"Em đi cùng chị." - Mã Tiểu Linh cười, đứng dậy.
Vương Quý Nhân vỗ tay Mã Tiểu Linh cười nói: "Chị không phải trẻ con. Em gái ngoan, em để chị thử đi một mình nhé?"
"Này, Tiểu Linh, đây đây đây, uống rượu uống rượu. Lần này anh phải đích thân cảm ơn em, ngoài ra chuyện giấy tờ em tính thế nào?" - Phương tiên sinh đột nhiên mở miệng hỏi.
Mã Tiểu Linh bất đắc dĩ cười, nhìn Vương Quý Nhân gật đầu, ngồi xuống. Nhìn Vương Quý Nhân ra khỏi phòng, lúc này mới quay nhìn Phương tiên sinh.
Vương Quý Nhân đứng ngoài cửa thở dài, trong lòng có chút nặng nề. Tu luyện tới cảnh giới này, nàng sẽ cảm nhận được vài dấu hiệu. Lần này mí mắt phải cứ giật giật, làm Vương Quý Nhân có cảm giác cực kỳ bất an, luôn cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra.
[Quên đi, ra ngoài một chút đã. Cứ ngồi nghe Bành Xán hát, thần kinh sắp đứt luôn rồi]. Có lẽ do lớn tuổi, nên nàng thích nhạc nhẹ hơn, chứ giật gân quá thiệt chịu không nỗi.
Vương Quý Nhân từ từ đi về trước, bên cạnh có một wc. Vương Quý Nhân ngừng bước, nghiêng đầu nghĩ, quyết định rửa mặt đã. Dùng nước lạnh làm tỉnh táo, có thể làm tâm trạng nàng thoải mái hơn.
Vương Quý Nhân đi về phía wc nữ. Không hổ là KTV sang trọng nhất thành phố, ngay cả wc cũng rất lớn. Vừa vào cửa, chính là một bồn rửa tay và gương lớn, đi vào trong hai bên là phòng wc riêng. Vương Quý Nhân nhìn bản thân trong gương rất lâu, có vài sợi tóc phủ trước mặt. Quần dài đen, áo nhung đen mỏng, cũng may bên trong nàng có mặt áo trắng, nên dưới vạt áo vừa đen vừa trắng. Nếu không mặc cả cây đen thế này, ba phần giống người, bảy phần giống quỷ.
Xung quanh wc đều là phòng KTV riêng, trong phòng cũng có wc riêng, nên wc chính rất ít ai vào.
Vương Quý Nhân bước lên trước vài bước, tới trước gương, đưa tay chạm vào mình trong gương. [Ánh mắt vẫn sáng như vậy, sống mũi cao, bờ môi hồng hào. Nhìn quen thuộc, tại sao cảm thấy quá xa lạ?]
, âm thanh nhỏ làm Vương Quý Nhân hồi phục tinh thần. Quay đầu lại, nhìn thấy trong phòng wc riêng có một người bước ra. Tóc nhuộm đỏ uống lọn to, áo khoác dài màu đỏ như lửa, bên trong là cái áo trắng trễ vai, bên dưới là một cái quần soóc cực ngắn, hai đùi trắng nõn, dưới chân là đôi boot da cao ngót, làm dáng người cao thêm vài phần.
Vương Quý nhân nhìn thấy đôi môi đỏ như lửa trong lòng đầy căng thẳng, hoàn toàn biến sắc, theo bản năng muốn bỏ chạy. Người phụ nữ này đột nhiên xuất hiện trước mặt Vương Quý Nhân, cực kỳ bá đạo, được ra chen đầu gối vào giữa hai chân Vương Quý Nhân, hơi nghiêng về trước, ép eo Vương Quý Nhân dính sát vào bồn rửa tay mới chịu ngừng.
Người phụ nữ híp mắt, kê đầu vào cổ Vương Quý Nhân ngửi ngửi, có chút lười biếng nằm nhoài lên vai nàng, giọng nói trầm thấp: "Quý Nhân, đã lâu không gặp."
"Tránh khỏi người ta." - Quý Nhân trầm mặt, lạnh lùng.
Người phụ nữ phụ cười duyên, giọng nói mang theo ý làm nũng: "Người ta mới không muốn. Thôi nào, Quý Nhân lại muốn trốn sao? Lúc nào em cũng bỏ chạy, vất vả lắm mới bắt được em. Khao khát trăm ngàn năm qua, ai giúp chị giải tỏa đây?"
"Tên biếи ŧɦái này, cút ngay cho ta." - Vương Quý Nhân không khống chế được, đưa tay muốn đẩy người phụ nữ ra.
Hình như người đó cũng biết Vương Quý Nhân nghĩ gì, ưỡn ẹo cơ thể, nắm tay Vương Quý Nhân đặt lên hai bầu ngực của mình. Nhìn ánh mắt Vương Quý Nhân có chút thất thần, đầu lưỡi liếm nhẹ môi, nuốt nước miếng, rồi mở miệng, giọng nói lại nũng nịu: "Biếи ŧɦái? Từ ngữ mới à? Dù sao cũng không có lời gì để nói, nếu như mỗi ngày có thể cùng sống mơ màng với Vương Quý Nhân, đừng nói biếи ŧɦái, lời khó nghe nào chị cũng chịu được. Có điều.........Quý Nhân vẫn làm chị thấy ham muốn lắm."
"1, 2......" - Vương Quý Nhân nheo mắt, yên lặng điều động yêu lực.
"Vẫn khó chịu như vậy." - Người phụ nữ cười, chậm rãi đứng dậy.
Vương Quý Nhân im lặng nhìn người phụ nữ trước mắt, đè nén hoang mang trong lòng. [Con ả đáng chết này, quả nhiên còn sống. Sớm biết có ngày này, thì có chết cũng ra đây, cho dù ở trong phòng riêng có ngột ngạt cũng không đi ra. Dù sao con ả này cứ điên khùng, làm mình nổi da gà.]
[Không biết bị con ả này theo dõi lúc nào. Nhớ tới lần đầu gặp mặt, ả liền điên điên nhảy lên nói: "Em yêu chị, chúng ta động phòng đi!"]
[Động bà nội nó chứ động, bộ muốn lừa con gái nhà lành à? Lúc đó mình tu luyện chưa lâu, nên không phải đối thủ của ả, vất vả lắm mới trốn được. Con đàn bà đáng chết, dám ở Yêu giới lớn tiếng bảo mình và ả kết duyên, còn bảo mình là vợ. Yêu giới cho dù có thoải mái, nhưng có ai từng nghe hai đứa con gái kết hôn đâu chứ.]
[Thế là vì thế, mình bị toàn