Cách đó không xa, một bóng người màu trắng, áo trắng cổ bẻ rộng rãi vạt áo điểm hoa, phía dưới là quần đơn giản màu trắng cũng điểm bông hoa, chân không mang giày, móng chân đỏ tươi tôn lên làn da trắng nõn, tùy ý đạp trên nền xi măng.
Mái tóc tùy ý khoác lên vai, [nhìn quần áo cứ như là mặc đồ ngủ từ trong nhà đi ra. Nhưng, cô ấy đứng sau lưng mình lúc nào?]
Mã Tiểu Linh lùi nhẹ về sau vài bước, cách xa cửa lớn một chút, thì trong lòng mới thoải mái một chút. [Mặc kệ thế nào, phía sau cửa lớn chính xác có tiếng bước chân, nhưng không biết là thứ gì. Chờ mình tự chủ động đây.]
Nhiệt độ đột nhiên hạ thấp, giữa bầu trời rơi xuống từng hạt tuyết rơi xuống trước mặt Mã Tiểu Linh, rồi chậm rãi rơi xuống đất. Mã Tiểu Linh hoảng hốt, vội vã đưa tay đón một bông tuyến nhỏ. Nhưng chưa kịp thấy dáng vẻ hoa tuyết, thì đã bị nhiệt độ bàn tay làm tan thành nước. Cảm giác lành lạnh, man mát trong nháy mắt biến mất.
[Có tuyết rồi, lại có tuyết. Lần trước tuyết rơi, nhưng vì mình và Vương Quý Nhân cãi nhau đã bỏ lỡ. Hơn nữa tuyết rất nhỏ, qua sáng hôm sau thì đã tan hết. Không ngờ mình có thể lần nữa, nhìn thấy cảnh xinh đẹp này.]
Mã Tiểu Linh nhếch nụ cười, ngẩng đầu lên liền đối mặt với ánh mắt châm biếm của cô gái. Tâm trạng đang phơi phới tự nhiên bị đạp xuống vực, nụ cười chậm rãi giấu đi, như không có chuyện gì xảy ra hạ bàn tay xuống, nhẹ giọng nói: "Suýt chút nữa quên ngươi là yêu quái sống mấy trăm năm, chắc tuyết thì ngươi thấy cũng chán rồi nhỉ. Chỉ là nghe nói yêu thú thường ngủ đông, ngươi không cần đi ngủ à?"
Cô gái lạnh lùng nhìn Mã Tiểu Linh, trong ánh mắt có chút nghi ngờ, nhưng không lộ ra bên ngoài. Chỉ là khi mở miệng, cũng không dễ dàng như trước.
"Nếu cô gái này không có ý định phản lại, thì qua nữa tháng, ta có thể yên tâm ngủ đông."
Ánh mắt Mã Tiểu Linh lóe lên, chậm rãi nói rằng: "Cô bé kia đâu? Ngươi chiếm cơ thể cô bé lâu như vậy, không trả lại được sao? Ngươi ở lâu một chút, thì cô bé sống không quá một năm. Nếu ngươi đứng đây nói chuyện với ta thêm một hồi, chắc cô bé sống không thọ."
"Vốn là cô ấy nợ ta, ta dùng cách này đòi lại không được sao? Nếu cô cứ một mực ở đây, làm sao ta có thể yên tâm mà bỏ đi. Nếu cô bé này chết, nghĩ tới cô cũng có một phần "công lao" đấy nhỉ." - Cô gái nhếch môi, cười như không cười.
"Ngươi đang uy hiếp ta?" - Mã Tiểu Linh nhếch chân mày, nhìn chằm chằm cô bé.
Cô gái không mảy may để ý, chơi đùa với vài sợi tóc bên tai, khẽ cười: "Nếu cô muốn nói chuyện với ta, thì cứ ở chơi. Cô cũng không cần phải cất giấu tâm tư làm gì, hà tất phải nói những lời khó nghe?"
Mã Tiểu Linh híp mắt, ánh mắt hàn quang bắn ra bốn phía. [Không sai, mình đúng là có chút tâm tư, nghĩ ban ngày Đại Vận sẽ bị áp chế pháp lực một chút. Không ngờ, Đại Vận không phải là hạng người hời hợt, lại dùng tuổi thọ của cô bé này uy hiếp mình]. Trong đời Mã Tiểu Linh ghét nhất là 3 thứ, 1 là lừa dối, 2 là bị uy hiếp, 3 thẻ tín dụng bị vượt hạn mức.
Ba chuyện này không phân trước sau, đều là chuyện nàng ghét nhất. [Đại Vận dám uy hiếp mình, một yêu quái lại dám uy hiếp một thầy trừ tà. Hừ, ngay cả Yêu Vương cũng không dám uy hiếp mình. Hay, thật hay, để xem tối nay mình "đối xử tốt" với ngươi thế nào.]
Mã Tiểu Linh giận dữ cười, cả buổi nặn nặn cái gương trong tay, cười nói: "Ngươi đã nói thế rồi, tối nay đành phải trở lại đây một chuyến nữa vậy."
Mã Tiểu Linh không nói lời, quay đầu bước đi, chống tay nhảy vào trong chiếc Orichi, nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt cô gái. Cô gái trầm ngâm nhìn con đường rộng lớn không bóng người, nhếch môi. Phủi hoa tuyết trên người, bóng người cứ như một bức tranh được vẽ trên tuyết, từ từ biến mất.
Bên trong cánh cửa lớn đang đóng chặt, lại vang lên tiếng bước chân kéo dài.
Tiếng bước chân càng lúc càng nhỏ, rồi không còn nghe thấy, cứ như mọi thứ lúc nãy chỉ là ảo giác.
Tuyết càng rơi càng lớn, chỉ chốc lát toàn bộ bầu trời đều trắng xóa một mảnh, mặt đất cũng phủ một tầng mỏng manh hoa tuyết. Thỉnh thoảng còn nhìn thấy, có vài người lấy điện thoại ra chụp hình.
Mã Tiểu Linh đóng mui xe, nắm chặt tay lái, trong lòng có dự cảm không lành. Cầm điện thoại lên, gọi lại cho Lưu tiên sinh. Điện thoại được nghe ngay lập tức, Lưu tiên sinh có chút sợ hãi, nhỏ giọng kêu: "Mã thiên sư, sao cô chưa đến vậy?"
Mã Tiểu Linh cảm thấy cả người phát lạnh, ngay cả máy sưởi trong xe cũng không làm nàng tỉnh táo lại. Vừa mở miệng, cũng nghe được giọng nói run rẩy: "Tôi vừa đến, đập cửa lớn như vậy ông không nghe sao?"
"Cô........cô gõ cửa sao? Tôi luôn đứng ở cửa chờ cô mà?"
Nghe xong lời Lưu tiên sinh nói, Mã Tiểu Linh cảm giác như sắp ngừng thở. [Lại ảo cảnh, lại còn là 2 tầng ảo cảnh. Mình rơi vào ảo cảnh khi nào? Tại sao không có cảm giác?]
[Đoạn đường đến thành phố này, đã đụng phải vài con yêu quái biết tạo ảo cảnh, tạo sao chứ? Một yêu thú tạo được ảo cảnh đã rất hiếm có rồi, nhưng tại sao yêu thú nào mình đụng phải cũng biết? Trong này nhất định phải có âm mưu.]
Mã Tiểu Linh nghiêng đầu suy nghĩ, nhưng vẫn không ra được kết quả gì. Lái xe về quán cơm của Uyển Nhi, Vương Quý Nhân đang ngồi trong vườn hoa ngắm tuyết rơi. Tiểu thảo thì đang nhặt tuyết mỏng manh dưới đất, cố gắng tạo thành quả cầu tuyết. Uyển Nhi cũng cười nhẹ, ngồi bên cạnh Vương Quý Nhân.
Híp mắt nhìn Vương Quý Nhân ngắm tuyết, trong lòng Mã Tiểu Linh có một cảm giác rất kì lạ.