Hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, nhóm người lại đi vào khu rừng kỳ lạ đó. Đầu đinh vì bị thương, nên cho ở lại trong phòng ông lão.
Bành Xán ngẩng đầu, nhìn khu rừng không mấy rập rạm, nghiêm trọng nói: "Trong rừng không hề có ánh sáng, xem ra oán khí rất nặng, có chút phiền."
"Phiền chỉ là chỉ chuyện, mình hơi tò mò trận pháp này ai bày ra. Nếu do tự nhiên, thì trùng hợp quá mức rồi." - Ngô Đông Tuyết nhún vai.
Mã Tiểu Linh nghe vậy ngẩng đầu nhìn xung quanh, càng xem trong lòng càng hoảng sợ. [Không phải mình đã từng thấy chỗ chú Cầu có một Thượng Cổ kỳ trận sao? Không phải đã thất truyền 1000 năm rồi sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây?]
[Tuyệt đối không phải trùng hợp. Chỉ là, người nào làm? Nếu đúng là Thượng Cổ kỳ trận, thì cả đám người ở đây cũng không đủ sức lấp mắt trận.]
Nghiêng đầu suy nghĩ, nhìn Ngô Đông Tuyết đang cầm la bàn đi qua đi lại. Rồi lại nhìn Bành Xán đang thủ quyền, nghiêm túc chặt gãy vài nhánh cây khô. [Mấy ngày qua không làm, nhưng không có nghĩa mình vô cảm. Dù có ghét bỏ bản thân, thì cũng không nên để họ chết ở đây. Cuộc sống kỳ lạ, trải qua những nguy hiểm cũng kỳ lạ, nhưng không cần phải bỏ mạng ở đây, làm vậy thì lỗ vốn rồi.]
Mã Tiểu Linh hất cằm, mắt phượng nheo lại, nốt ruồi xinh đẹp bên môi giật giật: "Nếu như tôi đoán không nhầm, thì đây cũng là Ngũ Hành Âm trận, đây là Thượng Cổ kỳ trận. Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ tác động liên tục, tấn công đơn lẻ vô ích, cách duy nhất chính là dùng Ngũ Hành hợp nhất."
"Hắc, Tiểu Linh, xem ra công việc có thể giải tỏa cho cô nhỉ. Kéo cô đi theo quả nhiên chính xác." - Bành Xán cười, vỗ vai Mã Tiểu Linh.
Mắt Ngô Đông Tuyết sáng lên, đưa tay lấy Phán Quan Bút, nhẹ nhàng xoay chuyển trong không khí. Ngòi bút nhẹ nhàng đưa về trước, một quả cầu lửa màu xanh nho nhỏ bắn vào trong rừng.
Quả cầu lửa tiếp xúc với thân cây, liền bị đánh ngược lại. Ngô Đông Tuyết đã có chuẩn bị, dùng ngòi bút điểm nhẹ vào cầu lửa, sẵn tiện vẽ vào không khí một hình Thái Cực lớn, quả cầu lửa đạt được cường độ mạnh nhất, rồi nó đột nhiên biến mất trong không khí.
Tay không hề ngừng lại, ngòi bút lần nữa nhẹ nhàng đưa tới, một thanh kiếm bằng nước được tạo thành, chém thẳng vào cây đại thụ. Cây đại thụ bị chấn động rì rào chui xuống đất, trong nháy mắt đã biến mất.
"Đúng là Ngũ Hành Âm trận. Lúc trước ở trong phòng sách của cha đã từng thấy, nhưng chưa bao giờ gặp. Xem ra, kiến thức của Tiểu Linh cao hơn em nhiều." - Ngô Đông Tuyết xúc động.
"Ngũ Hành hợp nhất có chút phiền phức." - Bành Xán cau mày lo lắng.
Ngô Đông Tuyết cười nói: "Chúng ta không cần dùng Ngũ Hành hợp nhất, cứ tấn công thật mạnh là được. Chút nữa đến trưa, chúng ta cứ xông vào."
"Hở? Xông thẳng vào? Mấy cô đừng có làm bậy, không thấy đầu đinh đã mất một cánh tay sao? Mấy cô còn dám trêu chọc thứ này?" - Một tên đàn ông đi theo có chút kích động.
Tài xế liền kéo hắn, có chút áy náy nhìn Ngô Đông Tuyết: "Đừng để ý, nó cũng có lòng tốt thôi."
"Hừ, lòng làm làm chuyện xấu à? Nói thật cho hai người biết, chúng ta chỉ còn thời gian đúng sáng hôm nay, Ngũ Hành Âm trận vào ngày trăng tròn uy lực sẽ tăng gấp đôi. Cho dù trốn tận trong nhà ông lão đó, thì chưa chắc thoát được." - Bành Xán khinh thường nghiềng đầu, không thèm nhìn 2 người kia.
Tài xế ngẩng người, nhìn Ngô Đông Tuyết, thành khẩn nói: "Xin lỗi, chúng tôi không biết nó nguy hiểm như vậy. Có điều, mấy cô cũng thấy đó, chúng tôi không giúp được gì, chỉ làm vướng chân mấy cô thôi. Vì thế, chúng tôi sẽ không vào."
"Ai cần mấy người vào, nếu như bọn này chết, thì các người cũng không nhìn thấy ngày mai. Muốn đi đâu thì đi, biến!" - Bành Xán thiếu kiên nhẫn phất tay, đuổi hai tên kia đi, đặt mông ngồi xuống, lấy một gói khô bò ra ăn.
"Tiểu Linh, chút nữa chị làm được không?" - Ngô Đông Tuyết đẩy thùng đạo cụ sang cho Mã Tiểu Linh.
Mã Tiểu Linh không biểu lộ gì, mở thùng đạo cụ ra, lấy gậy Phục Ma, rồi vài lá bùa nhét vào trong túi xách. Rồi buộc súng vào đùi bên trái mình, rồi mới chậm rãi trả lời: "Em tự lo cho mình đi."
"Cô nói xem, trong rừng này có bao nhiêu thứ bẩn thỉu?" - Bành Xán vỗ vỗ bao tay.
"Ông già kia không phải đã nói rồi sao? Ở đây thắp 2 ngọn đèn trời, sợ oán khí cũng rất mạnh. Vì thế trong rừng chắc cũng cỡ 2 con." - Ngô Đông Tuyết gật đầu.
Mã Tiểu Linh mở to mắt, như nhớ tới chuyện gì, tối sầm mặt: "Trong thôn đã chết hơn ngàn người, chẳng lẽ họ không có oán khí à?"
"Ớ, chị nói thế cũng đúng. Có điều, em thấy nơi này không chỉ có mỗi Ngũ Hành Âm trận đơn giản như vậy." - Ngô Đông Tuyết trầm tư.
Bành Xán không để ý nhíu mày: "Oán khí chắc sẽ có, nhưng không thể sánh bằng oán khí của đèn trời. Nói thêm, nếu như ai cũng có oán khí, vậy thế thới đã sớm bị oán khí gϊếŧ sạch rồi! Vì thế, tôi cảm thấy hai người suy nghĩ nhiều quá thôi."
Ngô Đông Tuyết