Bành Xán lấy ra thước mực(1), một tay nắm hộp gỗ, ngón tay quấn một vòng ở dây mực kéo dài, quay về quan tài , gảy vài cái. Đến khi bốn phía đều có nét mực, thì mới gật đầu nói với Mã Tiểu Linh: "Hay là cứ phòng hờ cho chắc ăn."
Mã Tiểu Linh hít sâu, đưa tay lấy ra lá bùa dán lên quan tài. Bành Xán đưa chân, dùng sức đạp, nắp quan tài nhẹ nhàng bay lên. Ngay lập tức Ngô Đông Tuyết di động, đầu Phán Quan Bút hướng vào trong quan tài.
Bành Xán theo phía sau, lòng bàn tay mở ra, một đồng tiền màu xanh xuất hiện trong bàn tay. Xoay cổ tay như bói toán, tay trái bấm Liên Hoa Ấn, tay phải nắm quyền. Hổ khẩu chậm rãi buông ra, một đồng xu khắc trên ấn đường người trong quan tài, chấm chu sa ở giữa lỗ hình vuông trên đồng tiền đặc biệt chói mắt.
Ngô Đông Tuyết lại múa Phán Quan Bút, lần này Phán Quan Bút ở trên ngực điểm một chấm chu sa trên ngực Hạn Bạt. Chỉ là Hạn Bạt mặc đồ đen, nên không thể thấy. Ngòi bút vừa dời, tay phải Bành Xán cấp tốc di chuyển tới, hổ khẩu buông ra, lại một đồng tiền đặt lên dấu chu sa.
Hai người thành thạo phối hợp không chê vào đâu được, vừa nhìn đã biết đã trải qua luyện tập rất nhiều lần. Mã Tiểu Linh cầm gậy Phục Ma, nhìn chằm chằm vào Hạn Bạt trong quan tài, không dám thở mạnh.
Hạn Bạt nằm trong quan tài không nhúc nhích, da thịt lộ ra ngoài chắc nịt đàn hồi, cứ như một người đang ngủ vậy. Gò má to bằng lòn bàn tay, sống mũi cao, kích thước môi vừa phải. Tuy rằng không thấy ánh mắt, nhưng xem tướng mạo, cũng là cô gái xinh đẹp. Nhìn thế nào, cũng không có liên hệ tới thuỷ tổ cương thi.
Đặt xong đồng xu cúi cùng, Ngô Đông Tuyết lấy những lá cờ lúc nãy Mã Tiểu Linh trả lại, ánh mắt tàn nhẫn. Cờ màu vàng xuyên qua lỗ đồng tiền, cắm lên chấm chu sa ở trên ấn đường Hạn Bạt. Đáng tiếc, cờ trạn chỉ đâm lún một chút, không thể nào xuyên qua được làn da Hạn Bạt. Hạn Bạt đang ngủ say, bị đâm đau nên giật mình tỉnh lại.
Hai mắt đột nhiên mở, ánh mắt từ màu đen chuyển sang màu máu, màu đỏ thăm thẳm nhìn chằm chằm vào Ngô Đông Tuyết. Muốn đứng dậy, dạy dỗ người trước mặt, bởi vì dám làm đau mình. Phát hiện không thể động đậy, trong lòng tức giận, răng cương thi lộ ra.
Ngô Đông Tuyết thấy tình thế không ổn, liền vội vàng đem cờ trận thứ 2 xuyên qua chấm chu sa ngay tim Hạn Bạt. Vẫn y chang lá cờ đầu tiên, chỉ cấm vào một chút, chứ không thể nào xuyên thấu qua được. Ngô Đông Tuyết hít sâu, vội vàng lấy lá cờ thứ 3 đấm tới.
Mặt trăng xa xôi lướt qua những tầng mây, một tia sáng chiếu ngay cơ thể Hạn Bạt. Sức mạnh Hạn Bạt tăng lên, ngẩng đầu, phát ra một tiếng gầm nhẹ. Răng nanh hẹp dài lạnh lẽo, ánh trăng dường như bị Hạn Bạt hút vào trong miệng.
Mã Tiểu Linh thấy không ổn, gậy Phục Ma không chút lưu tình đánh vào răng nanh Hạn Bạt.
Con ngươi đỏ tươi chuyển động nhìn Mã Tiểu Linh, như biển máu lạnh lẽo. Dù bị Ngô Đông Tuyết cấm cờ trận vào người, cũng không làm nó có chút thay đổi nét mặt, vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Mã Tiểu Linh, cứ như nhìn con giun dế.
Mã Tiểu Linh cảm thấy cả người ớn lạnh, gậy Phục Ma bất giác ngừng lại. Ngay lập tức, ánh trăng bị Hạn Bạt hút vào miệng được phun ra, hoá thành từng cây dao băng dài bắn về ba người.
Mã Tiểu Linh hoảng hốt, thấy cả đống dao băng bay giữa trời, vội vã ngồi xổm xuống, có chút vất vả né. Nhưng vẫn có vài miếng băng cắt trúng cánh tay, và cơ thể Mã Tiểu Linh. Mã Tiểu Linh cảm thấy đau đớn, nhìn xem vết thương, dao băng không chút lưu tình, cắt đứt da thịt của nàng. Có thể thấy được độ sắc bén, nhưng vết thương không quá sâu. Kỳ lạ là màu bạc ngay vết thương, chui vào trong vết thương.
Lạnh, cứ như băng đang lẻn vào xương cốt. Có điều Mã Tiểu Linh liền cảm nhận được, dao băng đang tiến vào máu, di chuyển theo dòng máu, cái lạnh cũng từ từ bao phủ toàn thân. Mã Tiểu Linh vốn sợ lạnh, nên chân tay liền cứng ngắc, không thể điều khiển.
Run lập cập ngẩng đầu, thấy Bành Xán với Ngô Đông Tuyết cũng không khá hơn chút nào. Chỉ là Ngô Đông Tuyết dùng cờ trận cuối cùng, nét mặt không cam lòng.
Mã Tiểu Linh cắn răng, dùng hết sức mạnh đốt một lá bùa, bắn về phía Ngô Đông Tuyết. Lá bùa ngay lập tức hoà thành cầu lửa, bay về phía Ngô Đông Tuyết. Người đang bị đông cứng đột nhiên ấm lên, không có thời gian cảm ơn, cờ trận trong tay liền đâm vào trung tâm đồng tiền cuối cùng.
, Ngũ Kỳ trận hoá thành một lá cờ to, trói Hạn Bạt lại. Năm đồng tiền cũng hoá thành Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ. Tứ Đại Thần Thú vừa xuất hiện, đại địa chuyển hoá, mặt trăng cũng lặng lẽ trốn vào trong mây.
Tứ Đại Thần Thú bảo vệ 4 phương vây nhốt Hạn Bạt, phát ra những tiếng gầm gừ. Rốt cục, Thanh Long không kềm chế nổi ra tay trước, cái đầu rồng gào lên, giương nanh múa vuốt vọt về phía Hạn Bạt.
Hạn Bạt lạnh lùng đứng giữa trời, không né tránh, tuỳ ý Thanh Long đánh tới. Cái miệng to vẫn đang tiến đến gần, nhưng nét mặt vẫn cứng đơ.
Thanh Long cắn xuống, hàm răng cứng và mạnh mẽ cũng vô ích. Một đòn thất thủ, làm nó có chút xấu mặt, tức giận đến râu bay lên. Cái đầu rồng lắc lư, nhưng không tìm thấy Hạn Bạt. Tức giận phì mũi, một lượng khí từ mũi phun ra. Bành Xán đứng gần đó trốn không kịp, bị thổi bay.
"Im đó, đúng là phải chờ Bạch Hổ ta ra tay mới được." - Bạch Hổ khinh thường cào móng, hung hăng quào Hạn Bạt đang đứng trên sừng Thanh Long.
Hạn Bạt lạnh lùng nhìn Bạch Hổ, không né không tránh, chỉ giơ nấm đấm, đối khánh với sự tấn công của Bạch Hổ. Sức mạnh khổng lồ đụng vào nhau, cả hai cùng lùi về vài bước. Khi dừng lại, Bạch Hổ liền biến sắc, [mình đã dốc toàn lực tấn công, mà Hạn Bạt chỉ lùi về hai bước, còn mình bị đẩy xa hơn 4 bước. Điều này nói lên? Thực lực của mình không bằng con cương thi bị chúng sinh và lục đạo ghét bỏ sao?]
"Chúng ta bây giờ chỉ là nguyên thần, bản thể còn đang ở Thiên Đình, vì thế có chút dưới cơ. Khỏi nói nhiều, cả đám cùng lên đi." - Bạch Hổ trầm mặt, thấp giọng nói. Nó không sợ mất mặt, dù sao sức mạnh của họ đều ngang nhau, không ai mạnh hơn ai. [1 chọi 1 không đấu lại Hạn Bạt, cũng tức là bọn nó cũng chả ăn thua. Lùi một bước, 4 đứa cùng lên, bất quá chỉ là nguyên thần thôi. Nếu bản thể ở đây, ai thắng ai thua chưa biết.]
"Hừ, lại để chúng ta gặp ngay con cương thi không biết trời cao đất rộng." - Chu Tước hờn dỗi, vung cánh, quạt từng trận lửa. Huyền Vũ cũng phun ra một cây thước gỗ, vọt về phía Hạn Bạt.
Trên trời loạn cả lên, Mã Tiểu Linh dùng mắt thường nhìn, chỉ thấy tàn ảnh. Đánh liên tục, chẳng biết ai là ai. Chỉ là gần đó có một