Hậu Khanh thấy 3 người Mã Tiểu Linh từ từ khôi phục, lại thấy ánh mắt Vương Quý Nhân tà ác, sợ xin thị phi. Ôm lấy Hạn Bạt, ngay cả tạm biệt cũng không nói, cử động, biến mất.
"Tiểu Linh, em có sao không?" - Vương Quý Nhân lo lắng, muốn đỡ Mã Tiểu Linh, nhưng sợ đụng đến vết thương nơi xương quai xanh.
Mã Tiểu Linh lạnh mặt, vừa nghĩ đến cảnh Vương Quý Nhân ôm cô gái kia tỏ tình, trong lòng bừng bừng lửa giận, nhưng ánh mắt không muốn rời. Nghĩ đến đã lâu chưa gặp Vương Quý Nhân, lửa giận liền hóa kim châm, đâm vào tim nàng. Ánh mắt di chuyển một vòng trên người Vương Quý Nhân, thấy chị ấy không có mình bên cạnh cũng sống rất tốt, có chút tức giận. Thấy ánh mắt Vương Quý Nhân, định châm chọc, nhưng lại nhìn thấy một sợi tóc bạc.
Tay nhanh hơn não, khi Mã Tiểu Linh ý thức được hành động của mình, thì đã đưa tay vuốt mái tóc của Vương Quý nhân.
Nhìn lại, chút nữa làm vành mắt Mã Tiểu Linh đỏ lên. [Rõ ràng trước đây khi mình chải tóc cho Vương Quý Nhân, một sợi bạc cũng không có. Bây giờ là sao, chỉ 2 tháng không gặp, mà đã có tóc bạc. Vậy......cô gái kia đối xử với chị ấy không tốt sao?]
[Vừa nhìn cô gái kia đã biết là người không tim không phổi,. nơi nào sánh được với mình. Người cần thì không thèm, lại đi tỏ tình với người khác. Bây giờ bị tóc bạc cũng đáng đời]. Nghĩ đến đây, Mã Tiểu Linh đẩy Vương Quý Nhân ra, tức giận xoay người: "Chị tới đây làm gì? Tôi không muốn gặp chị."
Ngô Đông Tuyết và Bành Xán liếc nhìn nhau, đỡ nhau đi rón rén trốn một bên.
"Tiểu Linh." - Vương Quý Nhân không thể tin, nhìn chằm chằm bóng lưng Mã Tiểu Linh. Rất lâu, bóng lưng kia vẫn không thấy quay lại, [lẽ nào em không thể tiếp nhận thân phận yêu tộc của chị sao?]. Một luồng khó chịu ngăn ở ngực, Vương Quý Nhân cảm thấy mũi cay cay, nháy mắt, thầm nghĩ. [Thì ra, không phải là do mình không tốt, mà do em ấy không thể chấp nhận. Từ lúc bắt đầu, em ấy đã bài xích yêu quái, mình còn ở đây làm gì? Buồn cười nhất là, mình còn tin rằng có thể thay đổi. Thì ra, chỉ có mình đơn phương.]
[Bất quá chỉ là yêu một người, tại sao cứ khó như vậy?]
[Có phải số của mình bị nguyền rủa? Mãi mãi không có được hạnh phúc? Có phải vì Hương Nhi và Liên Nhi đã chết vì mình, nên mình phải cắt đứt tình duyên?]
[Mình đã bị Lữ Thượng gϊếŧ một lần, còn lần này có phải là để Mã Tiểu Linh tự tay gϊếŧ mình không? Như vậy, mọi thứ có thể chấm dứt. Để Mã Tiểu Linh gϊếŧ mình sao?] - Trong lòng Vương Quý Nhân đột nhiên thấy vui, [không biết khi Mã Tiểu Linh tự tay bóp nát trái tim mình, thì em ấy có nỡ lòng không?]
"Yêu Vương." - Một tiếng kêu thê thảm dưới đất truyền đến, cắt đứt suy nghĩ Vương Quý Nhân.
[Khoan đã, mình nghĩ gì vậy?] - Vương Quý Nhân sực tỉnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Ánh mắt đỏ tươi trở về màu đen, [cũng may, tý nữa là tẩu hỏa nhập ma.]
[Không được, mình không thể ở cạnh Mã Tiểu Linh. Nếu tiếp tục chờ đợi, đảm bảo mình sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, tổn thương em ấy.] - Vừa nghĩ đến bản thân có thể tổn thương Mã Tiểu Linh, Vương Quý Nhân liền không thể tha thứ cho chính mình.
Vung tay, thu cục đá nhỏ vào tay, nhấc chân tiến tới, kéo tay Mã Tiểu Linh nhét vào trong miệng, cắn.
Đau nhói ở đầu ngón tay làm Mã Tiểu Linh theo bản năng rụt về, thấy đầu ngón tay chảy máu. Lông mày khẽ nhíu, vừa định nói, thì Vương Quý Nhân đã đưa tay nàng, quệt vào tảng đá.
"Này, máu của đứa nào hả? A, ta không thể cùng cô ta lập khế ước. Yêu Vương, ngài không cần Đạp Đạp nữa sao?" - Tảng đá kêu gào.
Mã Tiểu Linh nhìn tảng đá trong tay, trong lòng đột nhiên cảm thấy kỳ quái. Dường như tảng đá trở thành một phần cơ thể nàng, cũng dường như không phải. Cảm giác rất kỳ lạ, không biết diễn tả thế nào.
"Đây là Thần Thạch, chị phải tốn mấy tháng mới luyện ra. Đừng nói là yêu quái, ngay cả Thần Tiên bị nó đánh trúng cũng sẽ bị thương. Nó đã hấp thụ máu của em, sau này em là chủ của nó. Yên tâm, nó rất cứng, ngay cả Lữ Thượng cũng chưa chắc phá hủy được, cho dù bị phá hủy cũng không sao. Vì đã lập khế ước, nên nó bị hủy, thì em cũng không có chuyện gì. Đây là Không Gian Giới Chỉ em đưa cho Uyển Nhi, nhẫn này đã nhận em làm chủ, cho dù em ném cho Uyển Nhi, thì cô ấy cũng không dùng được. Em đem theo đi, chí ít cũng không cần phải bất tiện đem theo thùng đạo cụ. Nếu em không yêu chị, thì chị sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa."
[Thế nhưng chị sẽ âm thầm bảo vệ em, bảo vệ em thật an toàn]. Câu nói này Vương Quý Nhân không dám nói ra, chỉ thầm nói trong đầu. Nhét cái nhẫn và tảng đá vào tay Mã Tiểu Linh, Vương Quý Nhân có chút lưu luyến không muốn rời. Nhìn Mã Tiểu Linh vẫn lạnh lùng, nhẫn nhịn đau lòng, quay lưng đi.
[Được, vậy là thanh toán xong rồi đúng không? Đưa đồ cho mình, sao đó đi tìm người tình bé nhỏ, vậy những thứ đồ này là gì? Là bồi thường tình cảm hơn một năm qua sao? Nực cười, tình cảm của Mã Tiểu Linh chỉ xứng với mấy món đồ rách nát này thôi sao?]
"Long Thần nghe lệnh, Phong Thần mượn pháp, Cửu Long trói buộc ma quỷ. Định!" - Mã Tiểu Linh lấy ra lá bùa màu cam, không chút do dự ném về Vương Quý Nhân. Thấy người ta cứng đờ, mới đùng đùng tức giận đi tới trước mặt Vương Quý Nhân.
"Chị đừng hòng đi tìm người tình bé nhỏ, tôi cho chị biết, Mã Tiểu Linh tôi không phải người dễ chọc. Ngày hôm nay tôi sẽ luyện hóa chị, làm chị trở thành hồn phách, đời này kiếp này chỉ có thể đi theo tôi."
Vừa nghĩ đến cô gái kia đối xử tệ với Vương Quý Nhân, mà Vương Quý Nhân còn muốn đi tìm người ta, Mã Tiểu Linh nổi điên. Đưa tay