Mã Tiểu Linh đi phía trước, Vương Quý Nhân theo sau, Ngô Đông Tuyết gần cuối, 4 người đi về trước. 3 người căng thẳng, Vương Quý Nhân thì đút tay vào túi áo nhung, thong thả như tản bộ ở công viên.
Mã Tiểu Linh cầm gậy Phục Ma cảnh giác nhìn phía trước, xác định không có nguy hiểm mới dám bước tiếp. Mỗi bước đi đều rất cẩn thận, dù sao đây là lăng mộ, lỡ đạp nhầm cơ quan thì toi.
"Các ngươi muốn đến chơi tới ta sao?" - Giọng nói trẻ con lại vang lên.
"Anh, em ghét cô ta, cô ta đánh em đau cả người, còn đau hơn cái lỗ trên đầu em nữa. A..a...a, anh, em đau quá....Gϊếŧ cô ta được không?"
Giọng nói đẫm máu làm 3 người biến sắc, dù sao từ miệng một đứa trẻ nói ra thật đáng sợ, làm người ta không mấy dễ chịu. Vương Quý Nhân nhìn phía trước cách đó không xa, khinh thường cười nói: "Đúng là không biết trời cao đất rộng, ngon thì tới đây."
"Ha ha ha...anh, cô ta để em gϊếŧ. Cô ta thật biết đều, người khác toàn không chịu để em gϊếŧ, tại sao cô ta lại chịu để em gϊếŧ? Nhưng cô ta đánh em đau quá." - Giọng nói trẻ con xa dần, đột nhiên toàn bộ con đường tràn ngập âm khí. Âm khí kéo đến chỉ trong 1 giây, nhấn chìm 4 người.
Âm khí là tổn thương cơ thể, nếu để mặc âm khí xâm nhập cơ thể, sẽ làm tổn thương nguyên khí. Mã Tiểu Linh từ Hư Không lấy ra một lá bùa, dán lên ngực: "Long Thần nghe lệnh, Phong Thần mượn pháp. Không chi kết giới, vạn pháp bất xâm."
Cảm giác âm khi không thể chạm vào cơ thể, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Trong đầu đột nhiên lóe lên hình ảnh một người, có chút lo lắng. [Không biết Quý Nhân thế nào?]
Nhưng vừa ngẩng đầu, phát hiện bốn phía im lìm. Mã Tiểu Linh hoảng sợ, gọi: "Quý Nhân, chị ở đâu? Quý Nhân?" - Xung quanh vẫn im lặng như tờ, chỉ mang máng nghe thấy tiếng vang, cứ như người trong hành lang đột nhiên biến đâu mất, chỉ còn lại nàng. Lần nữa mở miệng, la lớn: "Bành Xán, Đông Tuyết, 2 người nghe thấy không?"
Vẫn không có ai trả lời, chỉ nghe thấy giọng nói của chính mình vang vọng trong hành lang, rồi truyền vào trong tai. [Chẳng lẽ lại vào ảo cảnh sao? Không thể nào, sao lần nào mình cũng xui xẻo đụng nhầm quỷ có ảo cảnh vậy? Mình nhớ Vương Quý Nhân ở sau lưng.]
Mã Tiểu Linh lùi về một bước, nàng không dám quay đầu. Dù sao nàng đi đầu, lỡ như vừa quay đầu thì nguy hiểm kéo đến, chết là chắc. Nếu phía sau có Vương Quý Nhân, thì càng an toàn hơn phía trước.
Lùi lại, dùng tay lần mò sau lưng, đột nhiên bị một bàn tay nhỏ nắm lại. Giọng nói trẻ em vang bên tai Mã Tiểu Linh: "Chơi trốn tìm với em đi, em đến tới 10. Nếu chị không tìm được em, vậy thì...........A, làm quả cầu cho em được không?"
Mã Tiểu Linh hoảng sợ, theo bản năng bỏ qua cảm xúc lạnh lẽo này, buông tay xuống nắm thành quyền. Cảm giác lành lạnh lại kéo đến, nhẹ nhàng xoa nắm tay của Mã Tiểu Linh như thăm dò, cười nói: "Chị rất ấm."
Mã Tiểu Linh cúi đầu nhìn, một đứa nhỏ mặc váy xèo thuê hoa màu đỏ thẫm, đang cười với nàng. Tóc búi lên hai bên, đôi mắt híp lại cong như trăng khuyết. Nếu bỏ qua đôi môi đỏ như máu kia, thì chắc là một đứa bé gái rất dễ thương. Loại son này đặc biệt chói mắt, trên người một đứa bé chừng 7 tuổi nhìn thật quỷ dị.
"Em gái, sao em ở đây?" - Lòng Mã Tiểu Linh mềm nhũn. Nhỏ như vậy lại bị nhốt trong lăng mộ, thật quá tàn nhẫn.
Khuôn mặt bé gái đột hiên dữ tợn, hung ác nhìn Mã Tiểu Linh, giọng nói sắc bén: "Ngươi gọi ta là em gái? Ta không phải con gái, ta là con trai. Ngươi là người xấu, ta phải gϊếŧ ngươi, gϊếŧ ngươi!"
Bé gái hét xong, cầm tay Mã Tiểu Linh cho vào miệng.
Mã Tiểu Linh kinh hoàng, gậy Phục Ma xuất hiện đánh vào đầu bé gái. Bé gái bị đau, lùi vài bước, cúi đầu liếc nhìn Mã Tiểu Linh, ánh mắt tràn đầy oán hận và tà ác.
Mã Tiểu Linh thấy cổ mình mát lạnh, như có thứ gì đi đang ở trên cổ. Vội vã bắt lấy, không ngờ càng gỡ, thì càng cổ càng bị siết chặt. Liếc xuống, là một đôi tay nhỏ, [là của đứa bé đó sao? Không ngờ, nhỏ thế mà sức mạnh quá.]
Hô hấp bị cản trở, Mã Tiểu Linh cảm thấy trong đầu mờ mịt, cái gì cũng không nghĩ được, sức lực cũng cạn dần. Nhẹ buông tay, gậy Phục Ma rơi trên đất. Mặt dây chuyền Tỳ Bà màu tím đột nhiên phát sáng, ánh sáng màu tím len vào đầu Mã Tiểu Linh. Cảm thấy một sự mát mẻ từ bên trong tràn ra, kíƈɦ ŧɦíƈɦ đầu óc. Ngay lập tức nàng phục hồi tinh thần, một lá bùa xuất hiện trong lòng bàn tay. Mã Tiểu Linh không do dự, dùng hết sức lực dán lên cổ.
"A, đau quá." - Một tiếng hét vang lên, cổ được thả ra. Mã Tiểu Linh vô lực rũ tay xuống, phát hiện tóc của nàng đã quấn quanh cổ lúc nào. [Lúc nãy siết cổ mình là tóc của chính mình sao?]. Trong lòng sợ hãi, [chút nữa là tự mình gϊếŧ mình. Sớm biết tiếp cận bản thể sẽ gặp ảo tưởng, ai ngờ lại bị dính chiêu này. Đúng là, không nên thương xót tùy tiện mà. Mặc kệ con quỷ đó là người lớn hay em bé, cũng là tà vật. Không biết đứa nhỏ đó