"Khốn nạn, một đám chó không có nhân tính." - Bành Xán vốn chuẩn bị phong ấn đứa bé, ai biết vừa chạm vào da, thì phát hiện bên trong mềm nhũn, như không có xương.
Nhìn thật kỹ mới biết, đứa bé đã bị băm nát nhét thịt và xương vào bộ da, cứ như dồn búp bê vậy.
Có điều, khi lá bùa bắn tới. Thịt xương bên trong đã hóa thành bụi, chỉ còn dư lại tấm da người nằm trên đất.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Xáƈ ŧɦịŧ của hai đứa bé này đã bị đổi." - Bành Xám âm trầm, để một đứa bé chịu hành hạ như vậy thật không phải con người. Bất quá dưới mắt cô, khi thu hồi hai đứa bé thì trận này coi như đã phá xong. Chút nữa tìm thấy quan tài, chắc cũng có ô uế, để cả gia tộc này xui xẻo trăm đời.
"Hèn gì bé trai cứ bảo mình là em, còn bé gái cứ la mình là anh. Đúng là nghiệp chướng." - Ngô Đông Tuyết lắc đầu, trơ mắt nhìn Bành Xán cuốn 2 tấm da người lại, để vào bên trong túi vải có kinh văn. Sau đó, đưa cho Mã Tiểu Linh, nói: "Cô để phải nhẫn đi, nó to quá, tôi không tiện mang bên người."
Mã Tiểu Linh vừa định lấy, Vương Quý Nhân liền ngăn lại, ném tới 2 cái túi màu đỏ, nói: "Đây là túi Càn Khôn. Trước đây lúc tu luyện ở Nhân giới, là vật dụng khá phổ biến của Yêu giới. Có điều diện tích không lớn lắm, em cứ lấy xài."
Bành Xán mừng như điên, chụp cái túi vải lớn cỡ bàn tay, giống như lụm được bảo bối. Ném một cái cho Ngô Đông Tuyết, rồi cắn ngón tay, chấm máu lên túi Càn Khôn. Một không gian nhỏ cao chừng 2m rộng 1m xuất hiện trước mắt. Bành Xán cười, vội đặt túi vải phong ấn 2 đứa bé vào trong túi Càn Khôn, rồi ném luôn mấy cái pháp bảo vào. Cẩn thận đeo túi Càn Khôn ngay thắt lưng, cười mãi.
"Theo sư phụ lăn lộn 20 năm, những thứ này tôi chỉ thấy trên sách. Kết quả, chỉ theo Mã Tiểu Linh lăn lộn vài ngày, không ngờ lại có được. Cảm giác này còn sướng hơn là trúng độc đắc nữa." - Bành Xán nịnh nọt, quay đầu nhìn Ngô Đông Tuyết cũng đang cười rất tươi.
"Cái đó khác với của em chỗ nào?" - Mã Tiểu Linh nhìn Vương Quý Nhân.
Vương Quý Nhân căng thẳng, đang cố tỏ ra thật ngầu liền sụp đổ. Cười lấy lòng, nói: "Trước đây, túi Càn Khôn chỉ cần muốn là có, còn Không Gian Giới Chỉ của em là do thần tiên luyện ra. Bây giờ, chị vẫn còn vài cái túi Càn Khôn, nhưng nhẫn của em là độc nhất vô nhị. Hơn nữa, Không Gian Giới Chỉ lớn gấp mấy trăm lần túi Càn Khôn mà."
"À, lúc trước theo cha em cũng từng nghe. Nghe nói Hồ Tam Thái Gia cũng có một túi không gian, vậy đó là túi Càn Khôn à?" - Ngô Đông Tuyết nghiên đầu hỏi Vương Quý Nhân.
Vương Quý Nhân suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Chị chưa từng thấy túi của hắn, nên không thể kết luận. Nếu là đồ từ Thượng Cổ truyền lại, thì chắc là túi Càn Khôn."
"Trời, Hồ Tam Thái Gia phải giành giật mới có được, còn mình lại dễ dàng đến tay. Tâm trạng thật phức tạp." - Bành Xán lẩm bẩm nói.
"Tại sao lúc trước Thường Thiên Khánh không giấu luôn cái nhẫn? Lại còn năn nỉ cho em?" - Mã Tiểu Linh nhíu mày, cười có chút phong tình.
Vương Quý Nhân hắng giọng: "Hắn dám giấu cái nhẫn, thì chị liền thịt hắn luôn. Thịt Rắn rất bổ, Tiểu Linh muốn ăn không?"
Mã Tiểu Linh rùng mình, thấy Vương Quý Nhân hỏi rất chú tâm, vội vã phất tay: "Em đùa."
"Đi thôi, bây giờ phá bỏ quan tài thì chúng ta có thể ra ngoài." - Bành Xán vui vẻ tung tăng đi trước.
Mã Tiểu Linh nắm bàn tay ấm áp của Vương Quý Nhân. [Bây giờ nghĩ lại, rất nhiều chuyện Vương Quý Nhân đều ẩn trong bóng tối giúp đỡ mình, nếu không, với công phu mèo quào của mình làm sao có thể lần nào cũng đánh bại mấy thứ lợi hại như vậy. Thì ra mỗi lần thành công, sau lưng đều có Vương Quý Nhân âm thầm giúp đỡ. Chỉ là Vương Quý Nhân không muốn nói, thì mình cũng không muốn kể. Cảm giác ngầm hiểu nhau, thật tốt.]
Có điều, đến cuối hành lang lại xuất hiện một ngã rẽ bên trái. Lối đi có hơi nghiêng khoảng 40 độ hướng xuống, khiến người ta có chút khó hiểu, vì từ lúc bắt đầu đường rất bằng phẳng. Nhưng họ không lưu ý, bởi vì cách đó không xa có một cái nhà đá rất rộng. Không có cửa, nên một cái quan tài màu đen rất dễ đập vào mắt mọi người.
Cúi cùng cũng có thể ra ngoài, Mã Tiểu Linh thở phào nhẹ nhõm. Từ từ đi tới, đến gần, mới phát hiện 2 bên cái quan tài đen, còn có 2 cái quan tài, đặt theo hình Kim Tự Tháp.
"Sao lại lòi ra thêm 2 cái?" - Mã Tiểu Linh ngạc nhiên, nhưng không dám manh động. Lấy gậy Phục Ma ra, cảnh giác nhìn xung quanh. Nhà đá chừng 20m2, ngoại trừ 3 cái quan tài, thì chả có gì.
"Lẽ nào 2 cái quan tài này là cho 2 đứa bé sao? Coi như bọn chúng còn có chút lương tâm." - Bành Xán chép miệng, đi tới gần quan tài, quan sát trên dưới một vòng. Quay đầu nói: "Ngô Đông Tuyết, đây chỉ là quan tài bình thường, chúng ta khai quan, chuyển hướng quan tài. Phá xong trận này là có thể ra ngoài, vui vẻ ăn tết rồi."
Ngô Đông Tuyết gật đầu, lấy ra một cây thước sắt, nhét vào trong kẽ hở giữa nắp quan và thân quan tài. Bành Xán bò lên trên quan tài, lấy chân đạp lên cái thước sắt, dù chịu cả trọng lượng của cô, nhưng cây thước sắt không hề biến dạng. Trọng lượng đột nhiên tăng dần, nắp quan tài phát ra vài tiếng "leng keng", rơi xuống đất. Bành Xán thuận thế nhào lộn, nhảy xuống bên