"Việc này không phải ngẫu nhiên." - Ngô Đông Tuyết híp mắt, nhìn một vòng trận pháp. Chính giữa trận, có một bóng vàng rất dễ thấy.
"Có thể nào người bày trận đã tính toán tất cả độ khả thi không?" - Ngô Đông Tuyết trầm ngâm.
Bành Xán mở to mắt nhìn giữa trận chậm rãi hóa thành một con Hoàng Bì Tử(1), có chút nghi ngờ hỏi: "Cậu nói đối phương biết Vương Quý Nhân sẽ xông vào trận?Vì thế nên để chị ấy gặp người xưa, làm Vương Quý Nhân mê muội? Không phải thật chứ, ai có thể đoán sự như thần?"
"Cậu có thấy không, cửa ải này Vương Quý Nhân rất thoải mái, thậm chí không cần chúng ta ra tay, hay Vương Quý Nhân làm lớn chuyện đã có thể phá trận."
"Ngô Đông Tuyết, cậu nói cũng khiên cưỡng quá. Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, người đó cũng đâu phải thần tiên." - Bành Xán khinh thường nói, nhưng cũng có chút lúng túng.
[Nếu dựa vào suy đoán của Vương Quý Nhân, thì trận pháp này chắc do Nữ Oa thiết kế. Nữ Oa không chỉ là thần tiên, mà còn là Thượng Cổ Đại Năng. Nói đơn giản là thần tiên của thần tiên, liệu sự như thần có gì khó.]
"Không đúng, có chút kì lạ. Nếu trận pháp này do Nữ Oa thiết kế, tại sao Liên Nhi lại nói do Lữ Thượng giúp cô ấy vào trận? Nếu là Lữ Thượng bày trận, thì những trận lúc trước với Hậu Khanh và Hạn Bạt có liên quan gì? Hậu Khanh với Hạn Bạt là thủ hạ của Nữ Oa, Lữ Thượng là kẻ địch của họ, làm sao họ lại nghe lệnh cô ta?" - Bành Xánh trong lòng khó tin, não nàng hoạt động tần suất cao. Càng suy nghĩ, càng thấy sởn tóc gáy.
Ngô Đông Tuyết cũng mờ mịt, nhìn Hoàng Bị Tử đang thành hình, nét mặt nghiêm túc: "Mình cũng không hiểu, đặt biệc là Hậu Khanh với Hạn Bạt, mắt trận của 2 người đó đều là yêu khí. Nếu như cậu nói do Lữ Thượng, thì phải là tiên khí mới đúng. Mình cảm thấy trận pháp này không liên quan gì đến Lữ Thượng, mà Lữ Thượng chỉ phong ấn Liên Nhi vào trong trận mà thôi. Có thể phía sau đã bị Nữ Oa lợi dụng, đem trận pháp đó hợp thành một với Cửu Điệp Trận."
Mã Tiểu Linh nhìn cái bóng trôi nổi bồng bềnh, lắc đầu: "Nếu do Nữ Oa làm, thì mắt trận cuối cùng phải là Tướng Thần hoặc Doanh Câu. Tôi không nghĩ ra động cơ Lữ Thượng làm ra Cửu Điệp Trận này."
"Xem mắt trận rồi nói sau." - Ngô Đông Tuyết thở dài, thấy Hoàng Bì Tử đang đánh giá họ. Ánh mắt láo liên, có vẻ giảo hoạt.
Mã Tiểu Linh cẩn thận đặt Vương Quý Nhân ở một góc, từ Không Gian Giới chỉ lấy ra nệm và đồ dùng hàng ngày đặt bên dưới Vương Quý Nhân, cố gắng làm chị ấy thoải mái. Thấy Ngô Đông Tuyết cầm Phán Quan Bút vọt tới phía Hoàng Bì Tử, nàng vẽ một kết giới bảo vệ Vương Quý Nhân, rồi cũng cầm gậy Phục Ma xông lên.
Hoàng Bì Tử thấy ba người đồng loạt tấn công, vội vã chạy trốn, cái đuôi lắc lư, quỷ khí màu đen trôi nổi trong không khí.
Mã Tiểu Linh vội vã dừng bước, nghi ngờ nhìn quỷ khí màu đen.
Quỷ khí chia thành 5 phần, vặn vẹo giữa trời tạo hình giống như người, giương nanh múa vuốt vọt về phía 3 người.
Mã Tiểu Linh hít vào khí lạnh, nàng không thể gọi Hắc Bạch Vô Thường được. Nhưng Hoàng Bì Tử này có thể là oan hồn đến từ Địa Phủ, phi khoa học quá rồi.
Hoàng Bì Tử thấy ba người bị oan hồn cầm chân, liền lộ ra nét mặt đắc ý, lắc lắc đuôi. Nó liếc thấy một người đang nằm, Hoàng Bì Tử hiếu kỳ khịt khịt mũi. Kết giới có thể cản tấn công, nhưng không cản được không khí.
[Yêu khí, là yêu khí!]. Hoàng Bì Tử mừng rỡ trong lòng. Nó chỉ còn thiếu một chút là biến thành người, nhiều yêu khí như vậy, nhất định cũng là yêu. [Chỉ là yêu này đã thành người, lẽ nào là Yêu Vương? Nếu là Yêu Vương sao nằm đó không nhúc nhích?]
Hoàng Bì Tử có chút cảnh giác, gọi một oan hồn. Con oan hồn kia buông tha Bành Xán, nhẹ nhàng bay về phía Vương Quý Nhân.
Mã Tiểu Linh thấy thế, kêu không được. Chỉ là bị 2 con oan hồn này cầm chân, thoát không ra. Những oan hồn này lợi hại thì không, nhưng lại rất gian xảo. [Lẽ nào Hoàng Bì Tử gọi oan hồn ra, thì nó sẽ kế thừa đặc tính của Hoàng Bì Tử sao?]
Nếu là đánh tay đôi, Mã Tiểu Linh rất tự tin chỉ cần một lá bùa là có thể giải quyết xong. Nhưng đây đến 2 con không ngừng quấy rầy, một khi nàng tấn công thì nó lại hóa thành quỷ khí. Chờ khi tấn công xong, lại ngưng tụ thành hình. Phá như vậy quả thật bực mình rồi.
Gậy Phục Ma trong tay vung lên, 2 oan hồn trước mắt hóa thành quỷ khí. Ánh sáng lóe lên, bắn một phát súng về phía oan hồn đang tấn công vào kết giới.
Liếc mắt thấy kinh văn hóa thành đại đao chém tan oan hồn, liền thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là oan hồn bị chém tan ấy lại ngưng tụ, tiếp tục tấn công vào kết giới.
"Mấy con oan hồn này như bất tử." - Mã Tiểu Linh có chút buồn bực, muốn cứu Vương Quý Nhân, nhưng bị cầm chân.
"Đây là quỷ khí, chúng ta bị lừa rồi. Dùng bùa hộ thân, không cho quỷ khí chạm vào ăn mòn cơ thể là được. Chúng tấn công rất yếu, chỉ cần Hoàng Bì Tử chết, thì chúng sẽ biến mất."
Ngô Đông Tuyết xoay Phán Quan Bút vẽ một chữ Phạn nhỏ lên trán, đọc: "Ngưng!". Một ánh sáng nhẹ bao bọc Ngô Đông Tuyết, tại thành lớp bảo vệ.
Mã Tiểu Linh thấy vậy, cũng lấy một lá bùa cam dán lên ngực: "Thiên đạo vô cực, vạn pháp quy nguyên, kiền khôn ngũ hành, Âm Dương nghịch chuyển. Bức tường hộ thân vô hình,